Chương 6: Thứ tôi thích bạn đều có

2.7K 35 1
                                    

Do vào năm ba của cao trung học tập khá căng thẳng, cho nên Thời Hạ thường đều vào cuối tuần sau khi ăn cơm xong liền trở lại trường.

Sau chuyện xảy ra vào ban ngày, bầu không khí giữa hai cha con đã thay đổi một cách vô thức. Dọc đường không ai mở miệng nói chuyện. Chỉ trầm mặc như thế, an tĩnh làm cho Thời Hạ có chút không biết làm sao.

Một lúc sau, xe dừng ở trước cổng trường. Thời Hạ ở trường cao trung Vinh Đức là một trong những trường cao trung tốt nhất ở Lương Thành, có thể vào được đều là người giàu có phú quý, hoặc là có tài đức vẹn toàn.

Thời Hạ học giỏi, gia cảnh tốt, người lại lớn lên xinh đẹp, tự nhiên là một trong những nhân vật có ảnh hưởng trong trường.

Bàn tay khuôn mặt nhỏ, con ngươi long lanh, nước da trắng hồng đến mức có thể lờ mờ nhìn thấy tơ máu màu xanh, một mái tóc đen nhánh mềm mại tự nhiên và mượt mà, được cô tùy ý cột lại thành tóc đuôi ngựa.

Thời Hạ thu dọn đồ đạc bên cạnh ghế sau, cúi đầu qua cửa sổ xe nói với người đàn ông không nói không cười ở ghế lái: "Ba ~ con vào đây."

"Ừm... ôn tập tốt." Thời Lâm khẽ cong môi về phía cô.

Thời Hạ không có trả lời, chỉ là như vậy nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn rầu. Thời Lâm không đành, chủ động đưa tay, vuốt ve đỉnh đầu của cô, để cô nghe lời.

"Ồ ~" Thời Hạ bĩu môi, cầm đồ cũng không quay đầu lại đi vào cổng trường.

Ngay khi trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc, Thời Hạ nhận được một tin nhắn.

[Thời Hạ, bây giờ cậu có thể đến căn phòng màu đỏ một chuyến không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu, sau khi nói xong, tớ đảm bảo về sau sẽ không bao giờ quấy rầy cậu nữa, thật đấy...]

Người gửi tin nhắn là Trương Hạo, học sinh lớp 3 (2) của trường cao trung này, đồng thời cũng là một học sinh hàng đầu, người thường cạnh tranh  vị trí thứ nhất với Thời Hạ.

Tuy nhiên, Thời Hạ vì hắn mà trở thành kẻ thù chung của tất cả các nữ sinh trong trường. Bởi vì Trương Hạo thích cô, không chỉ công khai tỏ tình một lần. Thời Hạ đối với hắn không có hứng thú, tự nhiên không để ý tới, sau khi từ chối vài lần liền thấy hắn đi đường vòng. Không ngờ hành vi này của cô mà bị mắng là bạch liên hoa, may mà Thời Hạ cũng không phải là thủy tinh tâm, những lời điên rồ của hắn tùy tiện bỏ qua.

Trương Hạo lớn lên cũng không tồi, thư sinh son phấn, trông giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình học đường, thành tích học tập cũng thuộc loại đứng đầu, mặc dù đã chiếm được cảm tình của rất nhiều cô gái, nhưng điều này không bao gồm Thời Hạ.

Theo quan điểm của Thời Hạ, hành vi của Trương Hạo xử lý có vẻ quá ấu trĩ. Cô luôn thích một người trưởng thành, xử lý thận trọng, có thể vào thời điểm chính xác sẽ cho cô sự hướng dẫn phù hợp. Đương nhiên, có thể ôm cô trong lòng bàn tay như bảo bối...

Dường như, người cô thích, đều có hình bóng của người đó.

Không dám tiếp tục suy nghĩ, Thời Hạ lắc đầu, đem những suy nghĩ hỗn loạn tron đầu cố gắng giải tỏa hết.

Cuối cùng, Thời Hạ vẫn là đến cuộc hẹn. Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, là thời điểm học tập căng thẳng, Thời Hạ không muốn Trương Hạo bởi vì chuyện này mà phân tâm, ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Địa điểm cuộc hẹn là căn phòng màu đỏ, thực chất là một lớp học cũ bỏ hoang phía sau trường. Không ít cặp đôi, vì tránh sự dòm ngó của giáo viên trong trường, thường lén lút đến đây hẹn hò.

Thời Hạ dùng chiếc đèn pin trên điện thoại di động, băng qua con đường không mấy bằng phẳng, sau đó đến nơi gọi là ngôi nhà màu đỏ.

Trước mặt là một tòa nhà cũ đầy dây leo, được bao phủ bởi ánh trăng sáng, không có cảm giác đáng sợ mà lại có một vẻ đẹp nên thơ.

Thời Hạ không vội đi vào, ở cửa đợi chừng mười phút, cũng không thấy Trương Hạo đâu. Nhận được tin nhắn đã gần một tiếng đồng hồ, cô nghĩ một chút vẫn là gọi lại, nhưng phía bên kia không bắt máy.

Suy nghĩ một hồi, Thời Hạ quyết định đi vào xem, có lẽ hắn đã vào trước rồi.

Cô bật đèn pin, đi lên tầng một để nhìn xung quanh, không có ai. Nhìn lên lầu hai tối đen như mực, cô có chút rụt rè nhưng không kiềm chế được mà bước lên cầu thang. Với ánh sáng của điện thoại di động, một bước, hai bước, ba bước...

Vừa mới bước lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ của một người phụ nữ, trong màn đêm yên tĩnh, tỏ ra đặc biệt quyến rũ. Thời Hạ sợ tới mức vội vàng tắt đèn pin điện thoại, tim đập nhanh hơn một chút.

[Edit/ H tục] Ba ba nam thần yêu tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ