anh sẽ không bỏ rơi em đúng không?

1K 113 3
                                    

"Anh có thương em không?" Jihoon nghiêng đầu hỏi Sanghyuk. Wangho đã về, hai người ngồi đối diện trong văn phòng, nhìn thẳng vào mắt nhau.

Jung Jihoon rất quan tâm đến những vì sao cậu tặng cho anh. Ánh mắt không bao giờ nói dối, những vì sao ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ khi anh vui vẻ, cũng sẽ tắt ngúm khi anh cảm thấy buồn bã. Ngoài ánh trăng bên ngoài hắt vào trong văn phòng chẳng còn ai, Jihoon không thấy ánh sáng trong mắt anh đâu nữa.

"Anh không thương em sao cho được." Sanghyuk cầm tay Jihoon. "Mà em ơi, trên đời này không chỉ có mỗi tình yêu tồn tại."

Còn rất nhiều điều khác nữa, tổng hòa với nhau ra được sự sống.

Tính Sanghyuk không muốn nói nhiều. Bàn tay anh nắm chặt tay của Jihoon, để hơi ấm của cậu truyền vào tay mình. Jihoon biết mình sẽ không bao giờ có thể lay chuyển được quyết định của anh, hơi cúi đầu mân mê vết sẹo trên tay Sanghyuk, như ngầm đồng ý.

Người vì mình hy sinh quá nhiều, mình lại càng không thể cản bước người thăng tiến.

Chuyển giao diễn ra không nhanh, Jihoon cảm nhận được họ đang xa dần, từng chút một, gặm nhấm trái tim của cậu mỗi ngày một mẩu nhỏ. Jihoon muốn nói rằng gia đình cậu đủ điều kiện để có thể cho cậu thăng tiến, cho cậu nhiều thứ mà người đời mong muốn, nhưng vì cậu thích anh, nên có ở lại phòng ban nhỏ này làm việc nhiều năm cũng chẳng có hề gì. Và rằng Jihoon không thể thốt ra được những lời đó, chắc có lẽ bởi vì tình cảm cậu dành cho người này là quá nhiều, nên mọi ý muốn của anh, Jihoon nguyện thuận theo hết thảy.

Gió thu thổi tà áo của Sanghyuk bay loạn trong gió. Anh đứng ở ban công, đang chờ bóng người quen thuộc xuất hiện phía dưới. Tiếng động cơ ngừng lại, khi Jihoon mở cửa xe thì anh đã chờ sẵn ở ngoài, ánh mắt làm cho tâm can cậu mềm nhũn. Đèn đường hắt lên một bóng đen cỡ lớn không có kẽ hở, Sanghyuk nhắm mắt để Jihoon rót âu yếm vào trái tim mình.

"Ngày mai em sang bên đó rồi." Cậu nói khẽ. "Văn phòng kia ở tận rìa thành phố, liệu em có kịp chạy sang ăn trưa với anh không?"

"Không cần phải làm thế." Sanghyuk tranh thủ dụi đầu vào bả vai Jihoon, tham lam hít lấy mùi của cậu, tìm kiếm sự an tâm trong cái ôm vội vã. "Tập trung vào công việc, đừng để ý tới anh."

Đêm muộn. Jihoon mang theo đồ ăn, hai người vào trong xe ngồi cho đỡ gió. Mùa thu chuẩn bị đi qua, Sanghyuk đã phải mặc thêm áo khoác khi ra ngoài. Anh nhìn sợi dây chuyền mình tặng phát sáng trên cổ Jihoon, cứ vậy ngây ngốc nhìn cậu. Người ngồi ở ghế lái bật cười, lại nắm bàn tay toàn xương của anh, dặn dò từ chuyện này đến chuyện khác. Jihoon đã sắp xếp công việc ở chỗ mới ổn thỏa, cũng đã lên kế hoạch cho tương lai, tương lai không chỉ một mình cậu, mà là của hai người.

Chuyện này có quá sớm không? Jihoon luôn tự hỏi, sau cùng thì không dừng lại được việc vẽ nên những bức tranh hạnh phúc: ngày mà anh và cậu chẳng phải lo lắng về điều gì, ra nước ngoài kết hôn, dùng số tiền tiết kiệm bình yên hưởng thụ qua ngày. Jihoon tự tin chẳng ai có thể yêu anh hơn mình, và ngoài mình ra, anh ấy không thể yêu ai được.

Tuổi trẻ hoài bão nhiều, ao ước nhiều. Kế hoạch và thực tiễn là hai khái niệm khác nhau, Jihoon hiểu rõ.

"Ôm một cái nữa rồi về."

choker | cây chôn hoang phếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ