Chương 1

511 40 9
                                    

Chương 1

Lúc tôi bước ra khỏi cổng sân bay Suvarnabhumi ở tầng hai, đón chào tôi là tiết trời oi bức đặc trưng của Thái Lan.

Cái nóng của thời tiết.

Cái nóng của người qua kẻ lại.

Tôi một tay khệ nệ kéo vali, một tay cầm điện thoại. Tôi đã đặt xe taxi công nghệ sẵn từ lúc mới lấy hành lý kí gửi, nhưng tới giờ vẫn chả thấy tăm hơi. Ban nãy kiểm tra trên ứng dụng thì tài xế không hề hủy chuyến, nên tôi đoán ắt chiếc taxi này đã bị kẹt đâu đó trên đường đến sân bay.

Xưa nay giao thông ở Bangkok vẫn luôn tệ vậy mà. Dù sao tôi cũng chẳng gấp, đợi một lát cũng không sao.

Chẳng qua, nếu muốn đứng chờ ở đây và không bị nướng chín trước khi kịp leo lên xe, có lẽ tôi cần phải cởi bớt áo trên người. Tôi vắt áo trên vali, vừa lấy khăn giấy thấm mồ hôi, vừa nhắn tin báo bình an với Newyear – cậu bạn thân chung nhà trọ với tôi hồi còn ở Anh.

Bây giờ đã gần hai giờ chiều nghĩa là ở Anh cỡ tầm tám giờ sáng. Theo lý thuyết mà nói thì giờ này hẳn Newyear cũng sắp dậy rồi. Thông thường Newyear có thói quen vừa thức dậy là sẽ vớ lấy điện thoại đọc tin nhắn ngay. Vì vậy, nếu giờ này tôi gửi tin nhắn vẫn chưa thấy hồi âm thì chỉ có thể là Newyear ngủ nướng chưa dậy thôi.

Tít... Tít...

Điện thoại hiện thông báo tài xế đã đến nơi. Tôi bèn nhanh chóng vắt áo lên vai rồi kéo vali đi tìm bảng số theo ứng dụng giữa rừng xe ở tầng hai.

Lúc tôi tìm được xe, bác tài xế cũng vừa hay nhìn thấy tôi. Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy bác nheo mắt lọ mọ đọc tên khách hàng trên ứng dụng để xác nhận.

"Cậu là cậu New muốn đi tới đường Phahonyothin 8 đúng không?"

Tôi gật đầu bảo vâng.

Tức thì bác tài xế liền cười tươi roi rói, chẳng tới mấy giây là tôi đã thấy bác xuống xe và giành lấy vali từ tay tôi. Bác lẹ làng mở cốp xe, tay cất vali, miệng thì không ngừng xin lỗi vì đến muộn. Bác bảo đường đến sân bay kẹt xe dữ dội lắm.

Tôi chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ ngồi vào hàng ghế sau xe taxi.

Vứt áo khoác sang một bên, trong lúc chờ đợi gió máy lạnh sẽ xua tan hơi nóng trong cơ thể, tôi khẽ đưa mắt nhìn dòng xe tít tắp phía trước. Cuối cùng, chỉ đành buông tiếng thở dài.

Thú thật mà nói, tôi vẫn chưa thể tin được mình đã trở về Thái Lan.

Trở về một nơi vừa thân thuộc vừa xa lạ.

"Cháu là dân du học hả?"

Chất giọng ồm ồm đặc trưng của bác tài xế khiến tôi không thể không dời mắt khỏi ô cửa sổ.

"Dạ đúng thưa bác." Tôi trả lời, khẽ nhích người một chút để tiện đà quan sát người Thái đầu tiên tôi gặp kể từ khi bước chân ra khỏi sân bay.

Bác tài xế này chắc cũng đã ngũ tuần, tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy mái đầu ngả màu muối tiêu. Mặc dù tôi không thấy rõ khuôn mặt bác lắm, nhưng nom khá đầy đặn. Mà thường kiểu mặt như vậy sẽ tạo cho người đối diện cảm giác chất phác gần gũi. Nếu làm dịch vụ thì hẳn bác sẽ được lòng khách hàng lắm, miễn là thái độ bác đủ tốt.

[ZeeNunew] Nhẫn BạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ