Chương 1: Hút dương khí

3.3K 100 5
                                    

Thái Anh thần sắc vội vàng, một mình lẻ loi xuyên qua núi rừng, lướt qua một con sông, bỏ lại hai ngọn núi phía sau, nàng quay đầu lại nhìn đám sương bao quanh ngọn núi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nơi này hẳn là nằm ngoài phạm vi trinh sát của đám vệ binh.

"Thật là đói". Thái Anh lẩm bẩm một tiếng, xoa xoa cái bụng lép kẹp, tiếp tục đi về phía trước.

Vì lên đường, nàng đã một ngày một đêm không ăn uống, phải dựa vào yêu lực chống đỡ mới có thể trèo đèo lội suối đến được đây.

Nàng nhìn quanh bốn phía, nhặt nhạnh những thứ có thể ăn được.

Bỗng dưng, một mùi dương khí thuần khiết thơm ngào ngạt xộc vào mũi, Thái Anh vui vẻ, trong ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.

Nàng tìm khí vị, bình thản đi vào một chỗ trong rừng cây. Tại cây đại thụ cách đó mười mét, một nữ tử toàn thân đạo bào màu trắng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt cô nhắm nghiền, môi mỏng hơi nhấp, biểu tình lạnh nhạt, không biết đang làm gì.

Thái Anh tránh sau cây đại thụ, nuốt trộm nước miếng, càng tới gần cô, dương khí càng thêm nồng đậm, càng làm tâm nàng xao động.

Nàng chưa bao giờ có loại khát vọng này đối với bất cứ người nào, nhưng người trước mắt này thật khác lạ, dương khí loáng thoáng có cả linh khí, nếu có thể hút được một ngụm, không chỉ có thể thỏa mãn được cơn đói khát mà yêu lực cũng sẽ được tăng lên nhiều phần.

Nhìn nữ nhân này hẳn là cũng có chút pháp lực, Thái Anh không dám lỗ mãng hành sự.

Vê tay làm phép thuật, một con bướm năm màu sinh ra từ đầu ngón tay nàng, xiêu vẹo theo gió bay đến trước mặt nữ nhân, rồi nhẹ nhàng dừng ở chóp mũi cô.

Con bướm vỗ nhẹ cánh, đậu trên chóp mũi cô, nữ tử vẫn như cũ nhắm mắt vận khí, không nhúc nhích.

Thái Anh lớn gan hơn, thả thần thức đi dò la pháp lực của cô, phát hiện cô nội thương nghiêm trọng, nguyên khí chỉ còn hai phần pháp lực, hiện nay tùy tiện một yêu tinh đạo hạnh hai trăm năm đều có thể đem cô nuốt vào bụng. 

Huống chi Thái Anh là hồ ly tinh ngàn năm, tuy rằng thường ngày bị người trong tộc chế diễu, nói nàng trời sinh ngu dốt, không thể dạy, yêu linh ngàn năm lại chỉ có 400 năm đạo hạnh, nhưng để đối phó với đạo sĩ bị thương trước mắt này thì dư dả.

Nàng thu hồi thần thức, giấu đi yêu khí của mình, kéo vạt áo trước ngực ra, bộ ngực tròn trịa như ẩn như hiện, nửa bên ngực trắng nõn bại lộ trong không khí, hơi run rẩy, núm vú phấn hồng lộ ra trên bộ ngực trắng sữa.

Thái Anh chớp chớp con mắt mị hoặc, giả vờ bộ dạng bị kinh hãi chà đạp chịu khổ, khóc sướt mướt chạy về phía trước, một phen nhào vào ngực đạo sĩ kia.

"Đạo trưởng, cứu mạng, trong núi này có yêu quái." Nàng bám vào vai cô duyên dáng nói to, bộ ngực đẫy đà không an phận mà cọ vào ngực cô: "Có con yêu gấu đen muốn vấy bẩn sự trong sạch của ta, còn muốn đem ta trở về làm áp trại phu nhân, ngươi phải cứu ta, huhu..."

Thân hình mềm mại ập đến, một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, Lệ Sa bỗng dưng mở to mắt, ánh mắt cô sắc bén, nhìn chằm chằm Thái Anh, thanh âm lãnh đạm: "Cô nương, tự trọng."

Cô tuy nói tự trọng, lại chưa đẩy nàng ra.

Thái Anh nghĩ, người này nếu không phải ở đây luyện công, không thể đứng dậy, vậy thì là giả đứng đắn, trên mặt cự truyệt nhưng có lẽ trong lòng đã suy nghĩ bậy bạ.

Nàng ngồi trên đùi cô, vặn vẹo cái eo, cái mông cách lớp quần áo cọ xát hạ thân cô, miệng cong lên nói: "Đạo trưởng, con gấu đen kia thực sự hung hãn xấu xí, trong lòng nô gi* thật sự rất hoảng sợ, nô gia mượn ngươi ôm một chút."

*Nô gia: cách xưng hô của thiếu nữ thời xưa.

Nói xong liền chen vào trong ngực Lệ Sa, nàng ôm bờ vai cô, bộ ngực mềm mại kề sát lồng ngực của cô bị đè ép đến thay đổi hình dạng.

Lệ Sa ánh mắt khẽ động, con ngươi đen tối không rõ, cô có thể rõ ràng cảm giác được cái thứ mềm mại kia, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị nữ nhân ôm đến như vậy, lại còn là mỹ nhân xinh đẹp đến cực điểm.

Ôn hương trong ngực, nhưng cô vẫn lạnh nhạt trước sau như một nói: "Cô nương, ngươi hãy giữ liêm sỉ."

"Đạo trưởng, lòng ta thật sự sợ hãi." Thái Anh nắm tay cô kéo tới nửa ngực trần đầy đặn, "Ngươi sờ xem, tim Thái Anh đập thật nhanh, sắp bị hù đến chết."

Ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp trơn trượt mềm mại, tựa như tơ lụa hảo hạng cùng nhịp tim đập dưới da, thần sắc Lệ Sa có chút hơi hoảng. Nhưng ở nơi hoang sơ vắng vẻ thế này lại xuất hiện một nữ nhân diện mạo lẳng lơ, hành vi cử chỉ tùy tiện, vẻ mặt cô nghiêm lại, mũi nhẹ ngửi hơi thở trên người Thái Anh.

Thuần khiết, thanh mát không có một tia yêu khí, vượt ra ngoài dự kiến của Lệ Sa. Tuy không ngửi được yêu khí trên người Thái Anh nhưng Lệ Sa vẫn có cảm giác kỳ quặc. Cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng, ngữ khí hài hước: "Cô nương một mình lẻ loi xuất hiện ở nơi núi hoang vu không người này, hơn nữa gặp yêu gấu đen mà vẫn toàn vẹn rút lui, bản lĩnh cũng thật không nhỏ."

"Hôm nay ta ở núi này đại chiến với chi vương mãnh hổ, diệt trừ yêu nghiệt, nhưng chưa bao giờ gặp qua bóng dáng yêu gấu đen." Cô dừng một chút, liếc mắt nhìn Thái Anh một cái, chậm rãi nói: "Không biết... Cô nương là loại yêu quái gì?"

"Ai nha, bị nhìn thấu rồi." Thái Anh trên mặt không có điểm hoảng loạn, nàng âm thầm hướng Lệ Sa làm thuật định thân, cười quyến rũ nói: "Nếu mềm không được vậy thì nô gia đành phải mạnh bạo."

Lệ Sa muốn đứng lên, lại phát hiện ra không thể động đậy, trong lòng liền hiểu rõ, nữ nhân này quả nhiên là yêu nữ.

Thái Anh cúi đầu sát vào môi mỏng của Lệ Sa, muốn hút dương khí của cô.

Lệ Sa ánh mắt sắc bén, cùng nàng đối diện không chút sợ hãi, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi trắng bệch không một chút huyết sắc, nghĩ đến thương thế nghiêm trọng của mình.

(LICHAENG)(FUTA) TRỪ YÊU TRUYỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ