8. Oh please don't cry

156 32 9
                                    

Từng bức tranh một được lật ra trước sự ngỡ ngàng tràn ngập nơi đáy mắt tôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là món quà sinh nhật mà em đã tặng tôi trước khi mọi chuyện xảy đến không lâu. Lúc ấy vì quá bận bịu cho công tác kiểm tra năng lực sinh viên ở học viện nên tôi đã đặt vội vào một góc tủ và quên mất đến tận bây giờ. Nếu không nhờ người vận chuyển từ Việt Nam sang thì có lẽ tôi đã thật sự không còn nhớ đến sự hiện diện của nó.

Trên mỗi bức vẽ đều có đề ngày tháng năm rõ ràng, cùng với đó là một vài dòng chữ nắn nót viết kèm theo. Tôi xem kĩ qua từng bức tranh một và đọc lại nhiều lần những gì mà em viết, nơi lồng ngực bỗng nhói lên những cảm xúc khó tả khiến tôi ngạt thở. Tôi đã nghĩ rằng khi thông suốt hết những gì xảy ra trong quá khứ thì tôi đã thật sự tường tận về con người em. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là do tôi nghĩ, em vẫn luôn là vì tinh túy đẹp đẽ nơi xa thẳm mà tôi luôn mong được chạm vào nhưng không thể. Thế giới trong tâm hồn em đối với tôi vẫn luôn có bức màn ngăn nhất định, tưởng đã nhìn thấu hồng trần nhưng vốn dĩ chỉ là ánh nhìn hạn hẹp từ một phía.

Nơi ta lần đầu trò chuyện cùng nhau - Bức vẽ bể cá ngay trước sân nhà em điểm một vài chiếc lá từ hàng giậu rơi xuống thơ mộng vô vàn. Một góc giấy vẫn còn dấu nhăn do bàn tay tôi cầm quá chặt vào chiều hôm ấy.

Hoàng Hải đã đọc em nghe về Mùa Lạc qua ngòi bút của Nguyễn Khải - Bức họa chiếc xích đu ngay góc sân nhà em, nơi tôi từng ngồi hàng giờ liền chỉ để đọc em nghe một quyển sách. Nói đúng hơn, đây chỉ là một bản phác thảo qua loa nhưng tôi có thể hình dung ra quá khứ ấy từng đẹp đẽ đến nhường nào.

Hoàng Hải của em hát rất hay - Một bức chân dung em vẽ góc nghiêng tôi cùng với cây guitar ôm trong tay bắt mắt. Dòng thời gian được đề ngay bên dưới chính là buổi đầu tiên tôi xin phép giáo sư được đưa em ra ngoài.

Em thích mùi hương trên áo của Hoàng Hải - Một hàng thông dài mộng mơ như ở Đà Lạt thoáng làm tôi khó hiểu. Ngẫm một lúc, tôi mới nhận ra áo quần mình in mùi hương gỗ thông đặc trưng của xứ sở ngàn hoa thơ mộng. Trước đây, tôi chưa một lần để ý đến điều này, nhớ không lầm có lần tôi còn lầm tưởng mùi gỗ thông dễ chịu ấy tỏa ra từ em.

Hoàng Hải có tin vào chuyện du hành vượt thời gian không? - Đập vào mặt tôi là bức tranh vẽ lại từ di ảnh tôi từng thấy trong phòng riêng của em đêm đó. Cùng với câu nghi vấn nắn nót ngay đầu bức họa thoáng làm tôi giật mình mà suy nghĩ lung tung. Tôi dừng lại trước bức vẽ này khá lâu, nó gợi nhớ lại cho tôi cảm giác kinh khủng của đêm ấy đến suốt khoảng thời gian tôi trải qua và tận hiện tại... Hệt như cách em từng lý giải, hệt như tôi đang quay trở về quá khứ nhờ vào bức tranh này. Một chút nghèn nghẹn dồn lại nơi lồng ngực không rõ là loại cảm xúc gì nhưng bất giác khiến tôi nhíu mày và dừng lại khá lâu trước khi có thể lật qua trang kế tiếp.

Khi ta nhìn thấy một đồ vật, gặp lại một người hay đi qua một lối cũ nào đó gợi cho ta nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, ấy là lúc ta đang du hành thời gian quay trở về quá khứ - Một lời chú thích khá dài và thận trọng qua nét chữ của em ở ngay trang tiếp theo cùng với bức họa nơi phiến đá tôi và em hay ngồi vào mỗi buổi chiều quen thuộc. Ánh hoàng hôn rực rỡ và nóng bỏng in bóng tôi và em đổ dài trên mặt nước. Nếu ai để ý sẽ nhận ra ánh nhìn của em vẫn đang hướng về tôi trong lúc tôi đang cúi đầu say mê với tiếng hát của mình. Nếu có em ở ngay cạnh bên lúc này, tôi chắc chắn sẽ bổ sung thêm vào bí mật của những kẻ du hành vượt thời gian cũng có thể trở về quá khứ khi ta vô tình nghe thấy, hoặc đọc lại một câu nói quen thuộc như tôi lúc này.

[ColdLow](End) HORIZONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ