C5

114 9 1
                                    

Ở một nhà hàng ven biển Úc, Thế Anh rời khỏi ghế bỏ lại người yêu mình tại bàn ăn mà tiến sang chỗ khác nghe điện thoại. Thanh Bảo quan sát thấy mặt anh trông có vẻ khá tức giận nên cậu rất thắc mắc về nội dung cuộc nói chuyện này.

"Lại là bọn nó à?" Thế Anh nhíu mày hỏi.

"Ừm hửm, đợt này nó vào hẳn trường em ông đấy"

"Địt con mẹ nó, lộng hành quá rồi, gọi Thanh Tuấn sắp xếp lịch đi chiều nay tao dẫn Bảo về" Thế Anh tức giận chửi.

"Ting, ting"

Hửm gì vậy, Thanh Bảo nhìn vào điện thoại mình và đọc dòng thông báo. Là tin nhắn của Masew kèm link dẫn đến một bài báo. Cậu ấn vào nó thì bất ngờ vì dòng tiêu đề nổi bật. Nó chẳng phải là trường của Quang Anh à, ngay lập tức Thanh Bảo liền hiểu ra vấn đề nãy giờ mình thắc mắc.
Cậu tiến đến chỗ Thế Anh đang đứng hỏi thăm mọi chuyện, sau đấy cả hai nhanh chóng di chuyển về khách sạn book vé máy bay và dọn dẹp hành lý chuẩn bị bay trở lại Mỹ.

Ở bên này do tin nhắn của Đức Thiên, Thanh Tuấn đã quên bén mất việc mà cậu em trai của mình nhờ vả. Anh rời khỏi nhà, chạy đến một quán ăn Việt Nam đông đúc bên đường, rồi tìm Đức Thiên và ngồi xuống ghế.

"Anh muốn ăn gì?" Đức Thiện trìu mến hỏi anh.

"Hm... đến quán Việt Nam thì chắc phải ăn canh chua và cá kho tộ rồi nhỉ"

Nghe Thanh Tuấn nói xong, Đức Thiện có đôi chút rụt rè vì tuy gốc gác ở Việt Nam nhưng số lần Đức Thiện ăn các món này chỉ đếm được dưới hàng hai mươi. Không phải là cậu ăn không được mà là do tùy chỗ chế biến các món cá như thế nào, có chỗ làm kỹ sẽ không tanh hôi, còn có chỗ thì làm cẩu thả ăn vào có mùi rất khó chịu.

Cậu thăm dò hỏi xem Thanh Tuấn có muốn ăn món gì khác không, thì anh chỉ bảo là lâu rồi không ăn món này nên rất muốn ăn. Vì vậy cậu phải đành đánh liều gọi một phần hai người ăn, rồi ngồi mong cá sẽ không có mùi. Thật may mắn, mọi thứ đều rất tuyệt vời, món ăn thực sự rất ngon, cậu nhận ra sự vui vẻ rõ nét trên gương mặt thanh tú của Thanh Tuấn.

Cậu bất giác đưa tay chạm vào má anh khiến anh có đôi chút bất ngờ.

"Mặt anh dính gì à?"

"Hửm, gì cơ, dính gì cơ, làm gì có" Đức Thiện chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình và liền nhanh chóng rút tay về.

Thế nhưng Thanh Tuấn dường như không muốn tha cho cậu và để vụ này chìm nên anh vừa nhai vừa thắc mắc hỏi "Sao lại chạm mặt anh, hử?"

"Không có gì cả đâu"

Nhận được câu trả lời không như mong muốn, Thanh Tuấn cố gắng rặn hỏi thêm một lần nữa "Không có gì thì sao lại ch..."

"Ừ - thì tại vì... anh đẹp, được chưaaa?" Chẳng để Thanh Tuấn nói hết câu, cậu đã trả lời một mạch ngắt cả lời anh nói, cậu ngại ngùng, mặt đỏ như trái cà chua chín.

"Phụt, ha ha ha, cười chết tôi rồi" Thanh Tuấn bật cười khi nghe câu trả lời đáng yêu đó, may là vừa nãy anh đã nuốt hết thức ăn trong miệng không thì chắc đã văng tung tóe vào mặt Đức Thiện
cả rồi.

RHYMTEE | GIẢ DỐI [DROP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ