Chương 2. Ông Chủ.

268 26 0
                                    

"Tôi tên Vương Nhất Bác."

"Tôi tên Tiêu Chiến."

* * *

Tiêu Chiến đứng trước cổng một căn hộ cao hai tầng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn vào bên trong. Hắn không biết thế nào, nhưng hình như chủ căn hộ cao cấp này là một cao nhân đắc đạo không muốn sống chung với hồng trần hay sao ấy, nguyên một cái nhà chà bá thế này nhưng lại phải băng rừng lội suối theo-đúng-nghĩa mới tới, đủ để thấy cậu ta kỳ thị nhân loại cỡ nào.

Hắn đột nhiên có xúc cảm muốn quay đầu chạy về nhà ăn nằm một thời gian nữa hẵng đi xin việc cũng được, nhưng nghĩ lại quãng đường lội đến đây đã đủ gian nan rồi. Thôi, cứ gặp chủ nhà đã rồi tính tiếp.

Trên tờ giấy ngoài cái địa chỉ oái ăm này còn có ba chữ khác, là tên của chủ nhà. Nghe qua là thấy sặc mùi bác học thần thông quãng đại rồi.

Vương Nhất Bác.

Nhìn hàng trăm loại dây leo quấn lên cánh cổng có mã ngoài đẹp đẽ chỉ thiếu chút là dát vàng lên, Tiêu Chiến có dự cảm không lành. Chỉ mỗi cách xây nhà có phong thủy ấn tượng như thế này, chưa kể trong rừng còn có biết bao nhiêu khỉ, hẳn là con người cậu ta cũng kỳ quái thế này đi? Kỳ quái đã không nói, nếu giống như tiểu quái thú trốn trong hang động hàng ngàn năm, vừa thấy nhân loại như hắn liền muốn lột da rút gân đem lên bếp hầm nhừ, vậy thì không phải coi như mạng hắn đã chấm dứt rồi?

Ha ha, tình huống này hắn nhai không nổi.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Chiến đưa tay đẩy cổng bước vào. Sân bên trong cũng khá rộng, chỉ là mấy cái cây xanh kia mọc bừa bãi không chịu được, cây này vươn ra đâm qua cây kia, dây leo cũng tình thương mến thương quấn lên nhau vô tội vạ, cái bể nước phía trước ngoài mấy cọng rong và mấy con cá chết yểu thì chỉ có vài ba con cóc nhái kêu ồm ộp.

Cái quỷ gì thế này? Hắn không đi nhà ma đấy chứ!

Dùng hết kiên định hai mươi mấy năm đẩy ra cánh cửa gỗ màu nâu sậm, hắn lại bị vật bên trong dọa cho đứng hình.

Cái đầu nằm ngay ngắn trong khay đựng, hai con mắt trừng trừng nhìn ra cửa, hai má hóp lại nhìn cứ như bị bỏ đói mấy năm liền, miệng cũng không đẹp đẽ gì mà chảy ra hai dòng chất lỏng đỏ lòm, chỉ sợ nó cười lên một cái, máu tươi từ hai mắt và mũi cũng ào ào trào ra, dọa cho tam quan Tiêu Chiến xoay mòng mòng.

Đầu người, đây là đầu người chất lượng tuyệt đối không ảo!

Mợ, hắn gặp phải sát nhân biến thái thích sưu tập đầu người à?!

Nhắc vàng nhắc ngọc không thấy đâu, vừa nói sát nhân biến thái thì gặp được ngay. Phía sau cái bàn đang có cái đầu dọa người kia lộc cộc mấy tiếng, sau đó một bàn tay trắng đến tái nhợt cầm một con dao sáng choang lên bỏ lên bàn.

Sau khi dao nhỏ hùng dũng hạ cánh xuống mặt bàn phát ra âm thanh cạch một cái, cố chấp lăn lộc cộc mấy lần mới nằm im re. Tiếp đó, một cái đầu xù khác dần ló lên, da mặt so với da tay còn trắng hơn, trên sống mũi còn có một cặp kính đang trượt xuống, chỉ là ánh mắt kia quá đỗi...

[ZSWW] Bảo Mẫu (Completed)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ