Chương 15.

157 21 0
                                    

'Ai kêu anh mở cửa?'

'...Xin lỗi ông chủ nhỏ, tôi cũng có biết người tới là bọn họ đâu.'

'Trừ lương.'

'Đừng vậy mà người anh em...'

'Người anh em' Vương Nhất Bác lãnh đạm đưa tay đẩy kính, tuyệt tình bỏ qua ánh mắt chớp đến muốn lọt tròng của bảo mẫu.

Sáng hôm nay, lẽ ra phải là ngày cuối tuần ấm êm như bao ngày cuối tuần khác.

Vương Nhất Bác cậu vốn dĩ phải mặc áo ngủ thoải mái vùi đầu vào chăn đến không biết mặt trời là gì, giờ này đáng lý cậu phải ngồi trên sô pha vừa xem ti vi vừa ăn sáng, sau đó lại tiếp tục đi ngủ. Chứ không phải ngồi đây bực bội mình đám khỉ không mời mà tới này.

Nhắc đến áo ngủ, Vương Nhất Bác càng cảm thấy không vui. Mấy ngày nay mưa lớn liên tục, áo ngủ của cậu bị Tiêu Chiến mang đi giặt phơi mãi vẫn không khô, phơi qua nhiều ngày vừa nắng vừa mưa còn có mùi ẩm mốc. Hắn đành phải mua cho cậu thêm mấy bộ áo ngủ, rốt cuộc lại không biết ăn phải thứ gì, liền vác một đống áo ngủ hình thỏ bông mèo bông về nhà, ngay hôm đó liền bị chủ nhà lườm khét mặt.

Không đúng! Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là tại sao cậu lại nghe lời hắn mặc những thứ này, còn có chút thích mặc mấy bộ áo ngủ bông dày cộm đó chui vào chăn.

Hôm nay còn dám mở cửa chào đó những người này, tội đáng muôn chết!!

Thế là trong sự căm phẫn của ông chủ nhỏ, bảo mẫu Tiêu là đang ỷ thế lộng hành!

Ông chủ nhỏ tức giận, nhưng không tính lên người bảo mẫu, tất nhiên những kẻ ngồi đối diện cũng không thể toàn thây.

"Này, ba tôi đang nói chuyện với anh đấy!!"

Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của thiếu niên ngồi đối diện, Vương Nhất Bác nhếch mày nhìn sang người đàn ông trung niên đang vô cùng xấu hổ ngồi cạnh cậu ta, sau đó trào phúng cười một tiếng.

"...Ba của cậu?"

Sau đó, trong lúc những người còn lại chưa kịp hoàn hồn, cậu lại khinh thường cười một tiếng.

"Phải, là ba của cậu."

Ba người ngồi phía bên kia hiển nhiên là bị sắc mặt của Vương Nhất Bác dọa sợ, Tiêu Chiến ngược lại là kinh ngạc hóa ra ông chủ nhỏ nhà mình ngày thường trắng trắng mềm mềm lại có thể đột nhiên có khí chất bá đạo áp chế đối phương như vậy.

Lần trước Vương Nhất Bác nói chuyện với Uông Trác Thành, Tiêu Chiến liền nghe ra người đàn ông trung niên ngồi đối diện cũng chẳng phải hạng phụ huynh quan tâm con cái của mình, còn lấy thêm một bà vợ bé, bị cậu chán ghét là đúng rồi. Chưa hết chán ghét, mấy người này lại còn mặt dày mày dạn đến tận nơi này tìm cách moi tiền, cụ thể là muốn cậu bán lại căn nhà này. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lại càng cảm thấy ấm ức thay ông chủ nhỏ nhà mình. Dựa vào đâu mà trước đây cậu bị bọn họ ruồng bỏ không ngó ngàng đến, hiện tại lại chạy đến nhận huyết thống để giúp thằng con nhỏ táng gia bại sản của bà vợ bé kia? Hai tiếng 'ba tôi' của cậu ta mới mỉa mai làm sao, còn không phải vốn dĩ là ba ruột của Vương Nhất Bác bị cậu ta cướp 'dùng' ké à? Tiêu Chiến nghĩ, cho dù là hắn cũng khó chấp nhận loại đức hạnh này của hai mẹ con đang không biết tốt xấu ngồi đằng kia. Còn người đàn ông kia, ban đầu là do ông ta không cần Vương phu nhân và con trai, hiện tại thiếu thốn khó khăn mới ngó ngàng. Hừ, ông chủ nhỏ nhà hắn mới không thèm liếc mắt đến những thứ khó nhìn này.

[ZSWW] Bảo Mẫu (Completed)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ