Today isn't my day

620 39 1
                                    

Trong quán bar, tiếng người ồn ào.

Minho hiện đang cắm chốt tại một Gay Bar nằm ở Gangnam, nơi này chỉ dành cho những khách hàng có nhu cầu vào chơi, muốn vào cửa căn bản phải có thẻ hội viên, mà muốn xin thẻ hội viên, một là phải có người tiến cử, hai là phải báo cáo nghề nghiệp hợp pháp và chứng minh khả năng tài chính, ba là phải ký vào bảng cam kết, hội viên sẽ chịu trách nhiệm với tất cả hành vi của mình, không liên quan gì đến quán, trong trường hợp cần thiết, nhân viên có thể gọi mấy ông bảo vệ vạm vỡ tới đuổi bạn ra ngoài.

Đổi lại, quán bar luôn cung cấp những loại rượu hiếm hạng sang, các tiết mục sân khấu hoa lệ đẹp mắt, ngay cả bồi bàn cũng toàn những cậu chàng khôi ngô đã trải qua đào tạo chuyên môn trước khi ra đứng quán. Hiển nhiên, khách hàng cũng toàn dân đẳng cấp, bất kể là hình thức bên ngoài hay nghề nghiệp thực tế. Mập như heo ốm như khỉ, tha hồ mà chọn, một khi vừa ý, nhà trọ sát vách, trình thẻ hội viên sẽ được giảm giá, đây quả thật chính là hệ thống cộng sinh hoàn hảo không chê vào đâu được.

Minho sửa lại tư thế ngồi. Hắn kéo cái áo thun rộng thùng thình lệch qua bên phải, để lộ xương quai xanh gợi cảm và chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần, bước vào trạng thái yêu nghiệt.

Minho không cao, ước chừng chỉ tầm 1m7, thế nhưng tỷ lệ thân hình lại vô cùng cân đối, vai rộng eo thon, làn da căng mượt, không phải chỉ có tí thịt như khỉ, cộng thêm quanh năm chăm tập nhảy nên giữ được dáng người ngon nghẻ, nhất là đôi chân thon dài được ôm gọn vào chiếc quần jeans bó sát kia, thoắt ẩn thoắt hiện lắc lư cùng tiếng nhạc trong bar, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Minho mặt mũi khôi ngô, phong độ ưu nhã, đôi khi có vẻ rất hòa nhập dễ gần, lúc im lặng thì chuyển sang phong cách văn nghệ. Mặc dù đã hai mươi tám, thế nhưng bề ngoài vẫn hệt như một cậu sinh viên trẻ, toàn thân toát ra vẻ ngạo mạn đặc trưng của dân làm nghệ thuật. Tuy rằng ra đời lăn lộn nhiều năm, trải nghiệm đủ mọi thăng trầm, nhưng có vài thứ ăn sâu vào tủy, tạo nên tính cách hiện nay của hắn, không tài nào xóa sạch được.

Hắn rất chịu chơi, hắn thích nhặng xị, nhưng nếu hắn muốn yên tĩnh cô đơn một mình, tuyệt đối không ai dám quấy rầy.

Có điều, thứ mà hiện giờ hắn rất muốn, đó chính là cái ấy.

Vừa thô, vừa khủng, vừa sậm, vừa thâm... Trớ trêu thay gần đây toàn vớ trúng hàng không dỏm thì cong. Minho cảm thấy mình sắp chịu hết nổi rồi, đời này vô vọng, không bằng chết quách cho xong!

Đêm hoài cổ kết thúc, nhạc trong bar trở về với những giai điệu sôi động ngày thường, Just Dance của Lady Gaga vừa vang lên, dòng người trên sàn nhảy lại bắt đầu tiến vào một đêm điên cuồng bất tận. Bọn họ không muốn biết mình là ai, càng không muốn biết người khác là ai, tất cả chỉ nguyện núp dưới màng bảo vệ của ánh đèn phản quang, thỏa sức vui chơi hết mình, thẳng đến ngày tận thế mới thôi.

Nhún nhảy điên cuồng, nếu là trước đây, Minho sẽ tự động hòa mình vào đám người, nhưng hiện tại...

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!

Minho rủa thầm một trận, cầm bia tiến về phía quầy rượu, đây là 'khu thưởng thức' được quán bar công nhận, chuyên dành cho những vị khách không thích bị gạ gẫm, chỉ muốn uống rượu tán gẫu giết thời gian.

2Min | Không ngờ lại gặp anh | HNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ