2;

882 120 19
                                    

Sau cuộc gặp gỡ với Kunigami, Isagi và Bachira, Chigiri bước ra khỏi phòng luyện tập của tòa nhà Đức. Em đi dọc hành lang trở về tòa nhà Anh.

Nhưng mà, xuôi xẻo làm sao, lại vô tình bắt gặp người mà mình muốn tránh mặt nhất.

Chigiri nghĩ thế, nhưng trong lòng em thì không như vậy.

Có thể là may mắn, cũng có thể là cố tình. Cố tình đến đây, may mắn gặp gã.

Người em ghét thật nhiều, cũng yêu thật nhiều.

Michael Kaiser.

"Ồ, chẳng phải người quen cũ đây sao? Không định chào hỏi nhau một tiếng à?"

Kaiser dừng bước trước mặt em, lại phô ra cái nụ cười giễu cợt.

Ba tiếng "người quen cũ" cứa sâu vào tim Chigiri, em lẳng lặng đứng đó, trốn tránh biển cả nơi mắt gã.

Sợ lại sa vào, rồi chẳng thể thoát ra.

"Chào".

Chigiri nói khẽ, tỏ ý muốn rời khỏi. Nhưng Kaiser vẫn một mực chặn lối đi.

"Xưng hô thế nào nhỉ, tóc đỏ?"

"Chigiri. Xin anh tránh ra, tôi cần phải về".

Thấy gã chẳng có vẻ gì là nhượng bộ, Chigiri cứ thế luồng người qua. Trước thái độ tránh né của em, Kaiser càng thêm tức tối.

Rồi như không kiềm nổi cơn giận lâu ngày, gã bắt lấy cổ tay em, đẩy vào tường. Tay Kaiser đặt sau đầu Chigiri tránh va đập. Không để em kịp phản kháng, gã cúi đầu áp vào môi em, cưỡng hôn.

Chigiri hốt hoảng đẩy gã ra, nhưng sức em không đủ. Trong thoáng chốc nào đó, em thôi không phản kháng nữa. Thôi phản kháng lại gã, cũng thôi phản kháng lại lòng mình.

Hai tay em vòng qua cổ Kaiser, hôn đáp trả.

Hai kẻ gặm nhấm nỗi đau sống qua ngày, nghĩ rằng rồi mình sẽ chán ghét đối phương đến cùng cực. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể cầm lòng mà đổ gục trước nỗi nhớ nhung.

Thời gian không trôi đi nữa, với Kaiser, với Chigiri, trong khoảnh khắc này.

Như cả ngàn năm rồi, mới lại chạm vào đôi môi của người mà mình vẫn hằng say đắm. Đầu óc trống rỗng, bất cứ điều gì cũng không dám nghĩ đến nữa. Cứ hôn thôi, cho thõa lòng mong nhớ.

Không biết bao lâu trôi qua, mãi đến khi Kaiser lấy lại bình tĩnh, gã mới buông tha đôi môi bị mình ngấu nghiến đến sưng đỏ.

Kaiser bần thần nhìn em, ánh mắt mờ mịt tựa hồ như chất chứa hàng vạn lời muốn nói. Trong phút giây gã thẫn thờ, em bất giác đẩy gã ra, rồi xoay người chạy mất.

.

Reo thở dài, Chigiri lại khóc rồi, quấn chặt mình trong chăn chẳng nói chẳng rằng.

❦ kcgi: sehnsuchtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ