Sau cuộc hội ngộ bao năm từ mẹ nuôi thành mẹ chồng, thì Thứ Lang lại tiếp tục đi đến phòng của má ba, tức là mẹ của Long Kiên chồng em. Bởi vì má hai đã mất nên em chỉ có thể ra mộ thấp cho má 1 nén nhang rồi lại vào thăm má ba.
Thứ Lang từng nghĩ trong nhà thì má cả sẽ là người nghiêm khắc nhất, nhưng có lẽ em suy nghĩ quá đơn giản rồi. Cho tới khi được diện kiến má ba Thứ Lang mới thấy cái suy nghĩ của mình sai quá sai.
Tuy má nói chuyện vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng thốt lên câu nào là cứ như một con dao vô hình đâm vào tim đối phương vậy. Dù đã giữ bản thân bình tĩnh lắm rồi, nhưng Thứ Lang vẫn thấy rất căng thẳng, không thể nào tự nhiên như lúc ở cùng má cả. Vì thế nên chào hỏi xong em đã nhanh chóng xin phép rời đi rồi.
Tiếp theo là má tư. Có lẽ sau bà hai thì bà tư là người sống ẩn nhất trong nhà. Bà cũng chẳng được ông thương yêu gì nhiều, có con trai cũng như không có. Bà cứ như người vô hình trong nhà vậy...thật tội nghiệp mà.
- Út Mai, út Mai...
- Hở?
Mãi mê suy nghĩ, đột nhiên không biết từ đâu, một nam nhân chạy tới nắm lấy tay của Thứ Lang làm em giật mình mà rút tay lại lùi ra sau. Người này là ai mà vô phép, vô tắc quá vậy chứ? Lại còn gọi em là út Mai nữa.
- Chị Diệp, đây là ai?
Thứ Lang có chút hoảng loạn, vội quay sang nhìn Dữu Diệp hỏi. Nhìn mặt cũng rất khôi ngô, tuấn tú đấy, nhưng chẳng lẽ lại có vấn đề về trí não?
- Thưa mợ đó là Tam Đồ Xuân Thiên Dạ, hồi đó nối nghiệp ba mình, làm quản gia của nhà này dù còn trẻ tuổi. Ông cũng thương anh ta lắm nên bây giờ tuy Thiên Dạ không còn giá trị gì ông vẫn giữ lại. Dù sao ba của anh ta cũng là ân nhân của ông lớn mà.
- Anh ấy có vấn đề về...
Thứ Lang không dám nói thẳng 2 từ cuối, nhưng lại chỉ về phía thái dương của mình như ám chỉ về hai từ " trí não " hỏi tiếp Dữu Diệp.
- 3 năm trước người anh ta yêu bị người ta hại chèn ép đến mức tự tử. Lúc đó cậu ta còn đang mang thai nên thai cũng chết, chứng kiến cảnh người mình yêu và con của mình chết, hắn quá sốc mà trở nên điên loạn.
Nghe Dữu Diệp kể, không hiểu sao tim của Thứ Lang bất giác nhói lên một cái rõ đau. Rõ ràng em và anh ta không quen biết nhau, tại sao em lại đau lòng cho Thiên Dạ vậy chứ?
Không đâu, chắc là không phải đâu. Có lẽ do nghe Dữu Diệp kể về cuộc tình của anh ta khá buồn nên Thứ Lang mới cảm thấy đau lòng thôi. Đúng vậy, chỉ có thể là như thế thôi.
- Út Mai, đi chơi...đi chơi.
- Xin lỗi, tôi không phải là út Mai của anh. Nhưng nếu anh muốn đi chơi vào dịp rảnh tôi sẽ đi cùng anh.
Thứ Lang không ngại việc Thiên Dạ không được tỉnh táo, vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta như bao người bình thường khác. Đến cả Dữu Diệp bên cạnh cũng thấy khá kinh ngạc, nhưng sau đó lại thay đổi chuyển sang khó xử. Đến để cậu ba hoặc bà ba thấy Thứ Lang nói chuyện với Thiên Dạ sẽ không hay mất.
- Mợ ơi, chúng ta đi thôi, để người khác thấy cậu nói chuyện với anh ta sẽ không hay đâu.
Dữu Diệp nhìn xung quanh, xong vội thúc giục Thứ Lang rời đi. Em còn phải đến chào hỏi bà tư và bà năm nữa. Nếu để trễ quá, trưa nắng lên Thứ Lang sẽ say nắng mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ AllMikey] Hồn Ma Lang Thang
SpiritualTên truyện: Hồn Ma Lang Thang Thể loại: Tâm linh, linh dị, đam mỹ, ngược, ABO... Tác giả: Celestial Cheon Nhân vật chính: Tá Dã Vạn Thứ Lang Bối cảnh: Phong kiến VN [...] " Điểm trang má hồng tô môi son, tóc em áo lụa dài mượt mà... Út Mai đi rồi, m...