*
Không còn đủ nước mắt để rơi, Donghyuck há miệng hớp lấy vài hớp không khí rồi loạng choạng đứng dậy đi về. Cậu đi ra trước Minhyung, móc xấp tiền lúc nãy Minho đưa ra đặt lên quầy mà không buồn đếm. Nhân viên gọi lại Donghyuck cũng không nhìn đến, cậu mở cửa ra ngoài để không khí đêm oi nồng phả vào mặt. Đặt một tay lên bụng hít sâu, Donghyuck chầm chậm đi tiếp.
Con đường đêm mùa hạ không vắng vẻ như mùa đông, thỉnh thoảng vẫn có vài chiếc xe qua lại với tốc độ rất nhanh. Đèn cho người đi bộ ở ngã tư chỉ còn nhấp nháy vàng, Donghyuck chờ mãi rồi cúi đầu bước xuống.
Cơn đau trong dạ dày và cả trong lòng làm cho Donghyuck không còn mấy tỉnh táo, bước chân của cậu chậm dần. Một chiếc xe lao vút qua trước mặt, lại thêm hai chiếc đi song song nhau đột ngột rẽ đôi rồi chửi ầm lên, Donghyuck vẫn cắm cúi bước đi. Tới bên kia đường thì đã sắp gục đến nơi, Donghyuck vừa bám tay lên hàng rào bên đường vừa đi dưới hàng cây đang xào xạc lá. Dạ dày có đau cách mấy cũng không đau bằng lòng đang nóng cháy. Người từng yêu thương nâng niu mình như thứ quý giá nhất của người đó, thậm chí đã từng trước mặt mình cầu hôn bây giờ lại nói rằng cho không cũng không cần đến, Donghyuck không có đủ ngôn từ để tả được cảm giác trong lòng.
Con đường từ Downpour đến nhà luôn luôn rất ngắn, vậy mà hôm nay Donghyuck đi mãi cũng không thấy đích đến ở đâu. Ngồi bệt xuống trước cửa nhà mình rồi run rẩy mãi mới tra được chìa khóa vào ổ, Donghyuck không buồn đứng dậy mà cứ thế lăn vào nhà. Trước khi khép cửa lại, cậu còn kịp nhìn vào căn gác đối diện. Căn gác đã tắt đèn im lìm, có lẽ Minhyung đã về từ rất lâu, hoặc đang ngủ say hoặc đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Thật tốt vì anh đã không còn thức khuya như trước, Donghyuck lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa rồi tự cười một mình. Cậu uống tạm một gói thuốc có mùi bạc hà hơi ngọt rồi nằm ngủ ngay trên thảm trước cửa. Xung quanh Donghyuck đầy mấy bức tranh chưa kịp đem giao cho triển lãm, mấy bức tranh đầy màu sắc lúc này đây cũng phủ một màu đen im lìm.
---
Minhyung đi vào nhà, anh bật ngọn đèn bàn rồi nhìn về căn phòng đối diện. Phòng tối om, Minhyung cũng không buồn để ý nữa, buông mình lên giường rồi gác tay lên trán. Con đường từng đi chung rất nhiều lần, lần gần cuối cùng đi chung là lần đi bằng ô tô rồi Donghyuck nói rằng cả mùa lá rụng hai người chưa từng đi trên đó, lần cuối cùng đi chung là lần Minhyung mất hết tất cả sự nghiệp và sau đó mất luôn cả người quan trọng nhất cuộc đời.
BẠN ĐANG ĐỌC
Markhyuck ver. Hành tinh đi lạc - Đêm mưa
FanfictionNếu Lee Minhyung vẫn chấp nhận lỗi lầm trước mắt mà yêu Lee Donghyuck một lần nữa. Thì Kim NamJoon chấp nhận mình thua. ✧ Hành tinh đi lạc gồm 2 mảnh - Ngày nắng và Đêm mưa. Đọc Ngày Nắng trước nha mn ơi fic gốc thuộc về chị @Downpour. cảm ơn chị...