ϟ39

364 47 49
                                    

Được một lúc khá lâu mới thấy bóng dáng em trở về, Han Jisung có hơi ngơ một chút vì em bảo em đi mua đồ thế đồ đâu? Chưa kể sao nay trông em có vẻ rất hớn hở, chỉ vừa đi ra ngoài một chút liền thế này à? Theo kinh nghiệm của cậu thì chắc chắn là va phải con tình yêu rồi.

"E hèm, đi mua đồ ha? Rồi đồ đâu?"

"Tao...á tao quên mất rồi..."

"Đi lâu vậy mà lại không mua đồ, đi đâu? Gặp ai? Khai mau?"

"Jisung à, tao kể cái này cho mày nghe. Đảm bảo mày sẽ sốc ầm luôn." - em hớn hở đi lại ngồi kế cậu.

"Tao vừa gặp một người, người đó có ngoại hình rất giống với Hyunjin!"

"…"

"Tao nói thật đó, y chang Hyunjin cơ."

"Yongbok à, nhiều năm trôi qua vậy rồi mày đừng có ảo tưởng nữa có được không?"

"Không đâu! Mày phải tin tao, tao đã gặp một người rất giống cậu ấy...Nè, tao còn mang khăn tay của người đó về nữa." - em lúi húi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ rồi đưa về phía cậu.

"Mắc gì người đó đưa khăn tay cho mày?"

"T-Tại thấy giống quá làm tao xúc động xíu, cái rồi đưa tao vậy á.."

"Nhiêu tuổi?"

"Tao không biết, độ chừng mười mấy à."

"Nhỏ quá đó mày, mày tính quen trẻ dưới tuổi vị thành niên à?"

"Mày nghĩ gì vậy? Tao chỉ là...thấy giống quá thôi chứ tao làm gì nghĩ đến việc đó."

"Thôi được rồi, mày đi nghỉ đi. Mốt có gặp thì alo tao với, tao cũng muốn thấy."

"Chuyện nhỏ nhưng mà...để xem có cơ hội gặp không..." - em trầm mặc nhìn xuống chiếc khăn tay, mong rằng sẽ có cơ hội để gặp lại nhau.

゚°☆༺༻☆° ゚

Kể từ hôm đó em luôn tập một thói quen dậy sớm hơn một chút để đi làm vì như vậy sẽ có thời gian tìm kiếm cậu hơn. Cơ mà đúng là khó khăn đối với em, từ đầu tuần cho tới cuối tuần em lại chẳng thể thấy cậu thêm một lần nữa. Ông Trời thật biết cách trêu em, cho em niềm hi vọng để giờ lại cảm thấy có chút thất vọng không đáng có, đã đến thêm một ngày Chủ Nhật khác. Em ngồi tạm trên chiếc ghế bên vệ đường mà buồn thiu, cầm nắm chiếc khăn tay của người ấy mà không thể vơi đi nỗi nhớ.

Đúng là dành cả thanh xuân để theo tình, đến khi mệt mỏi không muốn tìm thì tình lại xuất hiện "Chú ơi, là chú phải không?"

Nghe chất giọng có phần hơi quen tai này làm em giật mình bỗng chốc ngước lên nhìn cậu. Khi thấy đúng là em, cậu liền mỉm cười một cách rạng rỡ "Chú còn nhớ em không? Em ngồi đây được chứ?"

"À...ờ...em ngồi đi."

"Sao chú ngồi đây vậy? Mà trông chú hơi buồn á, chú sao thế?"

"Tại vì...cả tuần chú đi kiếm em mà không thấy, tưởng đâu sẽ không gặp lại em nữa..."

Lời nói tuy nghe có vẻ bình thường nhưng trong khoảnh khắc này lại khiến đôi má cậu ửng lên một lớp hồng hồng trên má, cậu cười cười rồi ngoảnh mặt đi nơi khác, hai chân liên tục quắn vào nhau trông rất buồn cười.

HYUNLIX ||Stalker Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ