ϟ43

361 41 38
                                    

Sau khi tiễn người anh dâu của mình về xong em liền vào bếp chuẩn bị một thau nước ấm để có gì mang lên phòng lau người rửa mặt cho cậu, đẩy cửa vào thấy cậu ngủ say thế em lại chẳng dám tạo tiếng động mạnh mà làm cậu tỉnh giấc nhưng nếu để cậu nằm ngủ với áo khoác dày cộm kia thì sẽ rất khó chịu, Lee Felix nhẹ nhàng nhất có thể để trở người cậu nằm nghiêng lại rồi từng bước cởi áo khoác ngoài ra.

"Không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy!" - em nhẩm nhẩm trong lòng, không phải vì người trước mặt làm em nhớ đến Hyunjin của trước kia thì em đã không khó khăn đến vậy rồi. Bất chợt người nọ đang nằm bất động ngủ say lại đột nhiên bắt lấy tay em thật chặt khiến em giật nảy mình ngơ ngác nhìn đối phương "H-Hyunjin, em...tỉnh rồi sao?"

"Chú ~ Em khát nước..."

"À ừm...buông tay chú ra để chú rót cho em ha?"

Thì ra là khát quá nên tỉnh dậy, thế mà hành động đó làm em sững cả người. Dù biết bản thân mình không có niềm tà xấu xa gì đối với cậu nhưng em vẫn run run hồi hộp.

Rót xong em đưa ly nước đến trước mặt cậu "Nè em mau uống đi..."

"Chú đưa em về hả?"

"C-Chú xin lỗi...Chú không biết nhà em nên chú đưa em tạm về nhà của chú. Mà nè, đám kia là bạn em hay chúng nó ăn hiếp em thế?"

"Bọn nó...ăn hiếp em đó huhu...Tụi nó xấu lắm." - thấy cậu khóc mà em xót vô cùng, nếu là Hyunjin của trước kia thì có lẽ hắn đã cho mỗi đứa một đạp rồi. Hắn còn dám stalk em thì cái gì mà hắn không dám chứ?

"Đừng khóc mà, mốt em bị ăn hiếp thì gọi cho chú đi..."

"Bằng cách nào chứ?"

"Ừ thì...đưa điện thoại em đây..."

Hyunjin phiên bản bé kia ngoan ngoãn nghe lời đưa điện thoại cho em "Dạ đây..."

Nhận lấy chiếc điện thoại nhưng dù vậy em vẫn có chút chần chừ "Bọn nó hay bắt nạt em lắm à?"

"Dạ vâng..."

"Vậy thì..." - sau đó em quyết định nhập một dãy số vào điện thoại tiếp đó ấn nút gọi, chốc sau điện thoại em reo lên rồi em ấn nút tắt.

"Đây là số của chú, nếu có gì nguy hiểm gọi cho chú nha?"

"Sao chú tốt với em thế? Hay chú cứ nghĩ em là chú Hyunjin nên..."

"Không Hyunjin, em...không phải thế thân của chú ấy. Em là em, chú giúp em vì chú chỉ coi em như một người em, người bạn thôi. Nghe nha, nếu ai bắt nạt em thì em nhất định gọi cho chú biết không? Nói chứ chú có đai đen karate đó, chú đến xử hết chúng nó cho."

"Chú cừ thế? Em thích chú quá à!"

"S-Sao chứ?" - gương mặt em bỗng chốc đỏ ửng lên, cậu biết điều đó nhưng chỉ chồm đến ôm lấy em thật chặt. Một lần nữa, cậu khiến nhịp tim của em mất kiểm soát và em rất nhanh đã đẩy nhẹ cậu ra.

"Em nói em thích chú! Yongbokie, em thích chú thật đó..."

"Yongbok? Em vừa gọi gì? Sao em biết tên chú? Chú đã cho em biết tên chú đâu?"

HYUNLIX ||Stalker Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ