Chương 2

916 89 3
                                    

Mười năm trước, Căn nhà hơi ấm bỗng bị cháy lớn không rõ nguyên nhân. Sau này khi điều tra thì là do thuộc hạ của Yuu làm. Hắn và thuộc hạ của mình, được gọi với cái tên "Những kẻ sa ngã". Bọn chúng luôn tìm mọi cách để phá hoại cuộc sống yên bình của mọi người. Luôn ẩn nấp trong bóng tối để chờ thời cơ ra tay, và cũng là nơi mà bọn chúng trốn được mỗi kia bị truy bắt.

Căn nhà hơi ấm là trại trẻ mồ côi của Arlecchino. Hôm đấy cô đã trở về lâu đài vì có việc cần bàn với Tsaritsa. Và đó chính là cơ hội cho bọn chúng ra tay.

Nhưng may mắn thay, có một đứa trẻ đã phát hiện ra mùi khét, và đã báo cho những bảo mẫu. Nhờ có vậy mà không có ai bị thiệt mạng trong trận hoạ hoạn năm đó.

Tartaglia thì lại không được may mắn như vậy, ngày hôm đó vì cố gắng đánh thức bạn cùng phòng cùng chạy thoát. Mà lúc sau cậu đã bị một thanh gỗ đang cháy đập trúng gáy. Người bạn kia cố gắng kéo cậu ra khỏi khúc gỗ đang đè trên người nhưng vô dụng. Sức lực của một đứa trẻ khó có thể làm lung lay được thanh gỗ đó.

Cảm thấy giờ đây là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cậu bảo người bạn của mình: "Cậu chạy trước đi, gọi người đến giúp, nếu cứ ở đây thì cả hai chúng ta sẽ cùng chết cháy."

Cậu bạn kia lúc đầu cự tuyệt vì không muốn bỏ lại Tartaglia một mình, nhưng cuối cùng vẫn chạy đi tìm người giúp. Vậy mà sau khi cậu ta chạy ra ngoài, đám cháy đã lan rộng khắp cả trại. Lúc này vây quanh Tartaglia chỉ toàn là lửa và khói, cậu bị khói hun cho choáng váng đầu óc.

Tartaglia lúc này đang cố gắng tự thân thoát ra khỏi khúc gỗ, giờ đây không chỉ khó chịu ở cổ họng, mà gáy cũng đau âm ỉ, thậm chí còn đang chảy máu. Có lẽ vì khó thở lẫn đau đớn khiến cậu rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Ấy vậy mà chỉ một lúc sau, có vẻ như cậu bạn kia đã tìm được người tới cứu. Người này trông rất cao lớn, không phải là bảo mẫu, hình như là một người đàn ông nào đó. Nhưng lúc này cậu đã không còn tỉnh táo để nghĩ nữa.

----------------

Tartaglia tỉnh dậy sau giấc mơ về thảm hoạ năm đó, sau khi tỉnh dậy thì cậu đang nằm trong bệnh viện cùng với các bạn khác cũng bị thương trong vụ hoả hoạn. Khi đấy cậu bị chẩn đoán là vết thương đã ảnh hưởng đến tuyến thể sau gáy của cậu, bác sĩ nói sau này sẽ gây ra tình trạng không kiểm soát được pheromone.

Có lẽ vì thế mà khi nằm mơ về ngày đó, cậu đã căng thẳng và sợ hại đến mức giờ căn phòng tràn ngập mùi muối biển, gáy cũng rất đau. Nhưng đã mười năm trôi qua, cậu vẫn không thể nhớ ra gương mặt của người đàn ông đã cứu cậu.

Sau đấy cậu ở lại bệnh viện cho tới khi Căn nhà hơi ấm được xây lại. Ba năm sau đó vào ngày cậu mười tuổi thì cô Tsaritsa đã đến nhận cậu về nuôi.

Đang chìm trong dòng hồi ức thì cửa phòng vang lên tiếng của cấp dưới: "Xin lỗi cậu Tartaglia, nhưng mà sắp đến giờ chúng ta phải đi chào hỏi ngài Zhongli rồi."

"Tôi biết rồi, đợi tôi một chút." Không hiểu sao sau khi nghe đến cái tên Zhongli, Tartaglia lại vô cùng khẩn trương. Mặc dù đây là một việc cần thiết khi một người ở thành phố khác, sang thành phố này để làm ăn, buôn bán, giao thương.

ZhongChi (EA) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ