"Vậy là em thích Wonwoo thiệt đó hả?"
Jeonghan rảo bước trên đường với Mingyu. Nếu là thật, anh sẽ không thắc mắc gì về xu hướng tính dục của cậu, mà sẵn sàng lắng nghe nếu cậu muốn chia sẻ. Mingyu đẹp trai, thu hút nữ giới nhưng bị cái tính hơi "ngố tàu", thành thử tới giờ chưa có mối tình vắt vai. Anh nghĩ nếu lần này mình không lên tiếng, chuyện của Mingyu với Wonwoo sẽ chẳng tới đâu. Trong mắt anh, Wonwoo là đứa trẻ lương thiện xinh đẹp, nhưng rõ ràng không có ý định mở rộng vòng quan hệ của mình, nếu Mingyu không chủ động, hai đứa tới chết cũng sẽ chỉ dừng lại ở ngồi cùng bàn ăn. Cái trò hay đi dạo vòng vòng để chạm mặt người ta của Mingyu anh nhìn là biết, do có người cũng từng làm y chang vậy.
"Đã bảo không phải mà. Anh Seungcheol kể tầm bậy gì cho anh nghe vậy? Em chỉ muốn làm bạn với người ta. Hừm đừng có nhìn em kiểu đó, cũng đừng có cười mà! Em không có thích con trai đâu." Mingyu làu bàu, tay tắt nguồn điện thoại cho vào túi. Cái thân hình to cao lách người qua mấy xe chở hàng đang dừng dọc trên lề. Cậu có thể thấy rõ sự vội vàng tan làm của dòng người trước mặt sau một ngày dài. Nắng tắt dần phản ánh hồng trên những tầng mây. Hương khoai lang nướng của mấy xe đẩy dạo thơm lừng quanh quẩn khắp dãy phố mua sắm. Giờ mà tấp vô làm mấy củ thì thích biết mấy!
Nhớ hồi nhỏ, cậu hay mè nheo 3 ông anh lớn mua khoai lang lề đường cho ăn, giờ to như con gấu nhưng coi bộ cũng chẳng khác. Cậu đẩy vai Jeonghan, bảo anh mình đi ăn khoai lang nướng. Anh dễ dãi cùng cậu băng qua đường, lòng vẫn nhất quyết muốn "nhiều chuyện" vô chuyện của Wonwoo với Mingyu. Wonwoo đẹp trai cao ráo học giỏi ngoan hiền, anh ưng bụng gả Mingyu rồi.
_______________
"Ủa Wonwoo?"
Trùng hợp sao, đứng xếp hàng trước hai người, là anh sinh viên khoa quản trị kinh doanh hay ngồi chung bàn ăn trưa với Mingyu. Tay anh xách một túi đồ, có vẻ là vừa mới đi mua sắm, mũi chẳng hiểu sao ửng đỏ lên, chắc là vì ngứa mà dụi nhiều quá. Wonwoo đang nói chuyện dở với Minghao thì quay đầu lại theo tiếng gọi của Jeonghan, cười tươi rói gật đầu chào. Lúc này, Minghao giựt tay anh nói khẽ:
"Kìa anh, cái thằng to xác hút gái hôm bữa giành chỗ của em trong lớp!"
Wonwoo dở khóc dở cười nhìn Mingyu, tình cờ sao lại chạm mắt cậu, anh giựt mình quay sang đánh khẽ tay Minghao ra hiệu im lặng. Mingyu gặp anh thì lại lúng túng không biết nói gì. Bình thường cậu hay bắt chuyện với người khác bằng cách dính người, hỏi liên miên, nhưng cậu không rõ làm vậy thì Wonwoo có chịu để cậu bước một chân vô vòng bạn bè của anh không.
"Này là Minghao, em kết nghĩa của em. Anh với Mingyu đi mua sắm hở?"
Wonwoo quyết định hào phóng trả tiền chỗ khoai cho bốn người.
Minghao ngồi trên bồn cây, mắt chằm chằm hướng tới Mingyu, sao thằng này nhìn anh Wonwoo hoài vậy! Cái miệng tía lia, cái miệng hay cười hút gái đâu, sao cứ im im vậy, tính làm gì anh Wonwoo của cậu?! Thằng này bộ có ý gì với anh Wonwoo hả? Nghĩ tới đó, Minghao càng cố tình phóng ánh nhìn nghi hoặc về phía Mingyu như muốn ra hiệu khôn hồn thì tránh xa anh Wonwoo ra.
"Ừ, chút nữa anh với mấy đứa đi nhậu, em với Minghao đi chung đi cho vui." Mingyu ngồi cạnh Jeonghan thì chưng hửng, có ai hẹn đi nhậu nãy giờ đâu, sao cái ông này tùy hứng quá vậy.
![](https://img.wattpad.com/cover/348237493-288-k842706.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[MEANIE] Có em và anh
Romance"Anh là người dũng cảm mà, anh có thể tự lo cho bản thân mình được, vốn dĩ là như vậy" Anh ngồi gọn trong cái ôm của cậu, nắm hai bàn tay cậu, áp vào má thủ thỉ. "Em biết anh dũng cảm. Wonwoo của chúng ta là dũng cảm nhất, là trưởng thành nhất, có t...