dusk till dawn

603 47 3
                                    

Mi mắt khép hờ, cố gắng điều chỉnh nhịp thở thật nhẹ nhàng thư thái. Đôi môi cánh cung xinh đẹp mím chặt, sợi tóc mai lòa xòa trước trán khẽ khàng rung động. Mười đầu ngón tay đặt trên phím đàn, thanh âm réo rắt, khi trầm khi bổng. Cuối cùng, Lee Sanghyeok thở hắt ra một hơi, dùng sức mạnh hơn, âm thanh đương du dương bỗng trở nên chói gắt vô cùng. Anh đột ngột tức giận, vung tay gạt bản nhạc đặt ngay ngắn trên khuông xuống đất. Giấy trắng phất phơ như những cánh chim, hoang hoải rũ rượi buông mình.

Màu mực đỏ chói mắt nghuệch ngoạc vẽ đầy trên trang giấy, có nơi còn hằn xuống thành một vết lõm như thể đã bị chỉnh đi sửa lại rất nhiều lần. Không có gì diễn ra đúng như ý muốn cả, Lee Sanghyeok thở mạnh một hơi, đưa cánh tay chưa khỏe hẳn lên vò mạnh mái tóc vốn đã chẳng thẳng thớm là bao. Ngay lúc này, người được cho là cao quý lãnh đạm chẳng khác chi tượng thần trong điện thờ kia cũng thể hiện ra mặt vẻ nóng nảy thiếu kiên nhẫn. Những tưởng chỉ cần một âm thanh nho nhỏ nào đó vang lên ngay trong căn phòng thu tĩnh lặng lúc này cũng có thể dễ dàng kích thích anh bùng nổ. Sanghyeok quắc mắt nhìn chiếc điện thoại đang rung lên bần bật trên mặt bàn thủy tinh, nhạc chuông là bản nhạc mặc định của vị nhạc sĩ đại tài người Ba Lan mà anh vô cùng ngưỡng mộ. Chàng nghệ sĩ dương cầm cố gắng bình ổn lại tâm tình, hít sâu một hơi rồi cầm chiếc điện thoại đời mới nhất hiếm khi được sử dụng vào mục đích gì khác ngoài chơi mấy tựa game nhạt nhẽo giết thời gian của mình, hàng mày lưỡi mác cau lại trước trán khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị phía trên.

Cuộc gọi quá thời gian tự động tắt ngúm. Ngay khi Sanghyeok còn chưa kịp định thần lại, màn hình lần nữa bật sáng, khiến anh giật thót mình, thiếu chút nữa đã trượt tay thả rơi điện thoại. Ngón tay anh theo bản năng trượt mở khóa, dòng chữ ngắn gọn bày ra, một lời mời chẳng thèm bận tâm che dấu.

Và anh không ngại ngần gì đã đồng ý ngay, lập tức chộp lấy chiếc áo khoác kaki trên móc đồ gần đó rồi bỏ ra ngoài, hoàn toàn tảng lờ cuộc gọi tiếp theo từ một đầu số khác.

Đó lại trùng hợp là một người mà anh không muốn để tâm.

===

Lee Minhyeong mỉm cười nhìn vóc dáng cao gầy đứng nép một bên cây cột đèn. Đèn đường chập chờn chớp tắt, nguồn điện bị khu dân cư gần đó kéo trộm quá nhiều chẳng đủ sức kéo dài hơi tàn cho nó, cứ thoáng mờ rồi lại chợt tỏ. Cậu cũng chẳng mấy để tâm. Lee Sanghyeok còn đương co người lại trước một cơn gió đêm chợt lùa qua, lạnh lẽo đến rùng mình, thì một chiếc Bugatti Veyron màu bạc đã đỗ xịch lại trước mặt anh. Người ngồi trên xe đưa tay gạt kính mũ bảo hiểm lên, đôi mắt đào hoa đa tình cong cong như đôi chiếc cầu nhỏ. Người nọ ngoắc tay bảo anh tiến lại gần mình, ấy thế mà Sanghyeok cũng hệt như bị trúng nụ hôn gió mê hồn, vô thức bước chân đến sát mép lề đường. Giọng nói của Minhyeong bị mũ bảo hiểm chặn lại nghe ồm ồm trầm thấp hơn hẳn ngày thường, cậu chàng cởi chiếc áo choàng trên người, chỉ để lại độc cái áo thun bó sát ôm trọn thân hình vạm vỡ và một chiếc khoác da thuộc nhìn là biết chỉ có tác dụng làm đẹp. Khẳng khái choàng áo lên người anh, còn thấp giọng càm ràm:

- Người thì đã như búp bê giấy gió thổi là bay, ra đường còn không biết mặc ấm một chút, anh muốn bệnh thêm mấy ngày nữa đây hả?

parhelionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ