Từ Lâm phu nhân chỗ ấy đi ra, đã gần đến buổi trưa, Lâm Bất Tiện đi vào tiểu từ đường, nhìn thấy Vân An quỳ gối trên bồ đoàn, đầu thỉnh thoảng đong đưa, hiển nhiên là vây khốn đến không được, đang ngủ gà ngủ gật.
Lâm Bất Tiện ngồi xỗm bên cạnh Vân An, thấy đối phương mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, con mắt cũng không mở ra được, thầm than một tiếng, kêu: " Tướng công? "
Vân An mở choàng mắt, quay đầu nhìn Lâm Bất Tiện, mạnh mẽ giữ vững tinh thần nói ra: " Ngươi đã đến rồi? Qua được cửa của mẫu thân rồi? "
Lâm Bất Tiện giật mình, trong lòng cũng có xúc động, rõ ràng chính mình không có dặn dò qua cái gì, rõ ràng hai người liền câu thông cũng còn chưa kịp, người này vậy mà đoán được tâm tư của mình.
Kỳ thật, Lâm Bất Tiện " Thỉnh" Vân An nhập tiểu từ đường, bất quá là nhất thời vô cùng tức giận tiến hành, trước khi Vân An hồi l phủ Lâm Bất Tiện trong lòng loạn một đoàn, cũng không có tâm tình gì đi suy nghĩ giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt.
Thẳng đến nghe được nha hoàn bẩm báo " Cô gia đã hồi phủ. " Lâm Bất Tiện trong đầu mới đột nhiên có kế hoạch, trong nội tâm tùy theo cũng nhảy lên một cỗ hỏa, liền phân phó như vậy.Lâm Bất Tiện không hi vọng Vân An có thể hiểu, nàng chẳng qua là dưới đáy lòng kỳ vọng Vân An không quấy rối là tốt rồi.
Ở chung thời gian lâu như vậy, tính nết Vân An Lâm Bất Tiện cơ bản thăm dò, nàng biết rõ Vân An biểu hiện hiền hoà phía dưới cất dấu một viên cương quyết bướng bỉnh.
Vẫn còn nhớ rõ không lâu, Vân An lần thứ nhất đi Phiêu Miểu Lâu, chính mình bất quá là khuyên nhủ vài câu, liền rước lấy đối phương lớn như vậy nóng tính.
Lúc này mới đã qua bao lâu? Người này như thế nào đột nhiên liền thông suốt nữa nha?
Lâm Bất Tiện nhìn Vân An, phảng phất muốn thông qua hai con mắt thẳng tắp nhìn đến nội tâm Vân An, Vân An mang trên mặt nồng đậm ủ rũ, ánh mắt nhưng là bình tĩnh mà bằng phẳng, không có bối rối càng không có chột dạ, trong mắt Vân An, Lâm Bất Tiện còn đọc được một loại gọi là "Ăn ý".
Nhìn Vân An như vậy, Lâm Bất Tiện lần thứ nhất cảm nhận được cái gì gọi là " Tiến thối lưỡng nan", trong đầu cảm giác áp lực quanh quẩn cả đêm cùng cảm giác yên ổn kỳ lạ nào đó xen lẫn, nội tâm một viên chẳng qua to bằng nắm đấm, cảm giác này. . . Có chút gian nan.
" Ừ. " Lâm Bất Tiện nhẹ gật đầu, nếu như Vân An đã hiểu, mình cũng không cần phải che che lấp lấp.
Vân An biểu lộ buông lỏng, trong mệt mỏi lại bị thương yêu thay thế, nàng nhìn Lâm Bất Tiện, dùng thanh âm chỉ vẻn vẹn có hai người có thể nghe được, ôn nhu nói: " Làm khó ngươi rồi, chuyện sau đó, ta sẽ nghĩ biện pháp. "
" Mẫu thân để cho ta tiếp ngươi đi dùng cơm trưa, đứng lên đi? "
" Hảo...... Ôi! " Quỳ cho tới trưa, đầu gối Vân An đã sớm đã tê rần, thời điểm đứng lên hai cái đầu gối giống như châm đâm.
Lâm Bất Tiện đỡ cánh tay Vân An, mắt lộ ra lo lắng: " Ngươi không sao a? Làm sao vậy? "
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - EDIT] [PHẦN 1] Ở Rể - Thỉnh Quân Mạc Tiếu
Non-FictionVân An là một trong số những người tình nguyện trong viện nghiên cứu thời không, sau vô tình bị chuyển tới một không gian không rõ. Triều đại này chưa từng có trong sử sách, mà quốc gia Yến này chế độ khá giống Minh triều, kinh tế phát triển tột bậc...