Chương 27: Âm thầm chấp nhận

367 36 0
                                    

Cả hai người vừa kéo vali đến cửa nhà thì ông bà họ Từ cùng với con trâu già cũng từ ngoài đồng ruộng đi về. Mai Tuyết nhìn thân ảnh quen thuộc của đứa con trai trong lòng mừng rỡ, bao nhiêu mệt nhọc cũng đều tiêu tan. Giọt mồ hôi vừa rơi xuống thấm chiếc áo đơn sơ thì bà liền gọi to:

- Tiểu Hạo... Là con có phải không?

Huyết Sơn tay cầm chắc dây con trâu, mắt thì liếc đến nam nhân đang đứng bên cạnh cậu, bốn ánh mắt giao nhau. Vẫn là Kim Mẫn Khuê lễ phép chào hỏi người lớn trước:

- Bác trai, bác gái... Khuê Khuê xin chào hai bác... Con lại đến rồi đây, mọi người có nhớ Khuê không?

Vốn dĩ khuôn mặt của anh rất sáng, lại thêm mặt mũi khôi ngô, cho nên những đốm đỏ nổi đầy mặt đều bị cả hai người chú ý đến, Mai Tuyết nhíu mày hỏi:

- Này... Cậu trai, mặt cậu bị làm sao vậy?

Trong khi Mẫn Khuê còn ngơ ngơ ngác ngác không biết trả lời thế nào, thì Từ Minh Hạo đã nắm tay anh kéo đến, khuôn mặt cậu tràn đầy hạnh phúc khi gặp lại thân sinh, thay mặt ai kia đáp lại:

- Mặt anh ấy là do bị dị ứng với dâu tây nên mới thành ra như thế.... Có chuyện gì chúng ta cùng vào nhà nghỉ ngơi rồi nhé, hôm nay trời nắng, cha mẹ ở ngoài đồng cũng mệt rồi... Mẫn Khuê từ sáng hay cứ nôn ở trên đường về đây, chúng ta trước hết cứ vào nhà đã.

- Khuê Khuê lần này có mang quà đến cho hai bác... Mọi người có thích con không?

Chỉ một câu hỏi ngây ngô, trực tiếp làm cho ông bà họ Từ cảm thấy có chút xấu hổ dấy lên trong lòng. Minh Hạo cảm nhận bầu không khí có chút khác thường này, lập tức cười cười giải vây:

- Nào... Nào cùng nhau vào nhà trước đã nào... Đứng ở đây một lát nữa, không khéo tất cả mọi người đều say nắng mất.

- Minh Hạo nói rất phải, bà mau mở cửa đi nào.

Mai Tuyết theo lời chồng nình, lập rức chạy đến mở cửa nhà, đoạn người và con trâu già theo thứ tự tiến vào.

- Tiểu Hạo, con mau mang hành lí cùng cậu chủ của con đi lên phòng đi. Ta cùng ông ấy ra phía sân sau cho trâu và gà ăn trước, một lát nữa sẽ nấu đồ ăn cho hai đứa nhé.

Mẫn Khuê sức chịu nhiệt rất kém, cho dù bình thường có năng động, nghịch ngợm quậy phá đến cỡ nào, nhưng mà khi thời tiết lên quá cao sẽ khiến anh mệt đến người cũng nhũn đi. Nhìn ai kia bĩu môi rên hự hư, cậu liền cảm thấy đau lòng, lập tức gật đầu thuận theo lời hai người mà đưa anh lên lầu nghỉ ngơi.

Ở gần phòng ngủ của cậu cây xanh rất to, tán lá của nó phủ rộng gần một khoảng, cho nên căn phòng may mắn chỉ chịu một ít sức nóng của mặt trời ngoài kia, Mẫn Khuê vừa nhìn thấy ghiếc giường mặt kệ sự đời, trức tiếp ngã lăn quay xuống đó nằm, miệng ô ô nói:

- Vợ... Sau này anh sẽ không ăn cá khô nữa đâu...ô ô thật tội nghiệp chúng nó mà.

Từ Minh Hạo thuận tiện cắm dây điện cho cây quạt bắt đầu hoạt động. Sau đó thì bật cười, ngồi xuống mép giường ở bên cạnh anh, cười cười vuốt tóc nam nhân yêu thương hỏi:

- Sao vậy? Bình thường anh rất thích ăn cá mà... Ai bảo ăn cá là thông minh nhỉ?

Kim Mẫn Khuê bĩu môi đáp lại:

- Trời nóng thế này, những con có bị phơi khô thật tội nghiệp mà TvT sau này không thèm ăn cá khô đâu... Chỉ ăn cá tươi thôi

Phụt! Ha ha ha

Từ Minh Hạo không kìm lòng được, lập tức cúi người xuống ngấu nghiến cái môi nam nhân ngốc một lúc thật lâu, sau khi thỏa mãn thì vui vẻ nói:

- Ông xã thật dễ thương ≧﹏≦ được rồi, anh nằm đây nghỉ một lát đi. Em mang sắp xếp áo quần một chút, sau đó giặt khăn lau mặt cho anh.

- Còn phải nấu chè hạt sen nữa nhé~~

Ai kia không quên nhắc nhở vợ mình về nồi chè thân yêu, Từ Minh Hạo véo mũi anh một cái, rồi lại gật đầu đồng ý. Sau đó thì bắt đầu công việc của mình, để mặc Kim Mẫn Khuê sung sướng nằm ở trên giường hưởng gió quạt.

------***-----

Mai Tuyết vừa rải thóc cho đàn gà ăn, vừa cùng Huyết Sơn đang bỏ một bó cỏ xanh vào chuồng của con trâu. Giọng nói của bà đầy thản nhiên phát ra:

- Tôi biết ngay, là trước sau gì con trai mình cũng sẽ dắt nam nhân kia trở về đây trong thời gian nhanh nhất mà.

Ông Từ cũng không lấy gì làm lạ về câu nói của bà ta, chỉ nhẹ vuốt bộ lông đen nhánh của con vật kia, đáp lại:

- Chuyện này tôi với bà đều biết trước hết rồi, chỉ là khi ấy chúng ta đang cố gắng cứu vãn, hay nói đúng hơi là cố ý vớt vác lại tình thế thôi. Nhưng không ngờ rằng đâu cũng vào đấy. Thôi thì xem như đó là cái duyên của hai đứa nó, nam nhân kia tuy ngốc nhưng rất thương Minh Hạo. Có khi cậu ta còn tốt hơn những cô gái khác nữa, thằng bé nếu đã nhận ra được tình cảm của mình thì chúng ta có ngăn cấm cũng vô dụng thôi.

- Uy... ông già, sống với ông bao nhiêu năm nay. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nói được nhiều câu hay như vậy đấy, không khéo ngày mai trời nỗi bão mất.

Ở trong phòng bầu không khí ấm áp tràn đầy, thì ở phía sân sau, tiếng cười của hai vị nông dân chất phác cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái đến không thôi.

[GyuHao] [Chuyển Ver] Cưới nhầm chồng ngốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ