1. Nói gì nghe hợp lý chút đi! (1)

710 67 6
                                    

Giữa đại điện rộng lớn, văn võ bá quan không ngừng dâng tấu luôn miệng trình bày về hạn hán ở Tây Châu, về biên cương phía Bắc đang bị ngoại nhân dòm ngó. Kế đến là mách tội nhau về mấy chuyện lặt vặt hòng kéo chân đối phương, mặt ai nấy đều bừng bừng lửa giận đỏ như quả cà chua chín mọng. Có người còn nóng quá mất khôn, chưa có chứng cứ đã nhanh nhảu gán tội tham ô lên đầu đối thủ.

Mặc cho đại điện náo loạn từ trên xuống dưới, chủ nhân của ngai vàng vẫn cúi đầu im lặng, đưa tay day trán trông nặng nề khó tả.

Vị này chính là Đức Đế của nước Thịnh, bề ngoài là vậy, phải... chỉ có bề ngoài.

Linh hồn ngụ trong cơ thể Đứa Đế thực chất là một người hoàn toàn khác - Huyền Tông, Thái Thượng Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn.

Huyền Tông không hiểu tại sao vừa nhắm mắt một đêm thôi mà bản thân đã trở thành hoàng đế, và ông ta chỉ có hai canh giờ để chấp nhận hiện thực. Nhưng điều khiến ông đau đầu không phải là đám quan văn quan võ xa lạ nháo nhào phía dưới, mà chính là ba đứa con trai của Đức Đế đang chia nhau ra hai bên tả hữu ngay trước mắt mình đây.

Người cao lớn nhất trong ba vị hoàng tử khoác triều phục màu đỏ đeo đai đen không ai khác ngoài Thái tử. Thế nhưng Thái tử lại mang gương mặt của kẻ mà Hoa Sơn vô cùng căm ghét, dù bọn họ có đầu thai thì oán hận cũng chưa thể tan biến ngay lập tức mỗi khi nhớ tới gương mặt này.

Huyền Tông thở dài.

Bá Quân Trường Nhất Tiếu.

Thế nhưng hắn không treo trên môi nụ cười nhẹ bẫng đầy đáng ghét như mọi khi, mà là một nụ cười cứng ngắc gắng gượng lắm mới kéo lên được. Thậm chí Huyền Tông còn thấy người hắn cứng đờ, giấu cỡ nào cũng không giấu nổi vẻ hoang mang đang dần trào ra từ đuôi mắt.

Huyền Tông chẳng thèm ngạc nhiên vì bộ dạng hiếm hoi ấy của Trường Nhất Tiếu, vì chính ông ta còn ngạc nhiên chưa đủ về tình hình hiện tại nữa là.

Và người phía sau Trường Nhất Tiếu không ai khác ngoài Chiêu Kiệt đang trợn mắt nghiến răng nhìn chằm chằm vào gáy hắn, chỉ cần có vũ khí trong tay thôi thì chắc Chiêu Kiệt đã vung lên không chút chần chừ. Đáng tiếc, thứ Chiêu Kiệt đang cầm là một miếng ngọc khuê* vô dụng.

Người cuối cùng chính là Nhuận Tông đang chết lặng tại chỗ sau khi tận mắt chứng kiến đại điện lấp lánh ánh vàng đầy vẻ xa hoa. Chẳng rõ Nhuận Tông đã bay mất bao nhiêu phần hồn rồi.

Huyền Tông lại buông tiếng thở dài, thật khó để đếm nổi đây là lần thứ mấy.

"Chết tiệt, quần áo kiểu quái gì đây? Mớ đình đài điện các này là sao nữa? Hoa Sơn xây lại từ bao giờ thế?"

Giữa hàng loạt những lời biện minh và cãi nhau inh ỏi, có một giọng nói cộc cằn quen thuộc nho nhỏ lọt vào tai Huyền Tông. Không chỉ ông, mà ba người còn lại cũng nghe thấy. Bọn họ đồng loạt nhìn về nơi mà giọng nói ấy phát ra.

Xuyên qua hai hàng quan viên thẳng ra cửa điện là một khoảng sân rộng rãi lót gạch đá uy nghiêm, giữa khoảng sân ấy có một bóng người mặc triều phục màu xanh đen, hai tay khua khoắng muốn tóm rồi cột lại vạt áo dài thượt của mình. Hắn luôn mồm buông lời mắng chửi dưới nắng sớm chói chang, sau đó chụp lấy cái mũ phốc đầu đội trên đầu ném phịch xuống đất. Mái tóc búi cao gọn gàng lúc này bị hắn gỡ ra, lát sau dùng dây tuỳ tiện buộc thành kiểu đuôi ngựa. Khoảnh khắc con người đó hướng mặt nhìn vào điện Kính Vĩnh, hai mắt Huyền Tông mở lớn hết cỡ, bàn tay day trán dần hạ xuống run run chỉ về phía hắn.

[Fanfic || HSTK] Họa Nhân KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ