[Chương 35]

165 7 0
                                    

Sáng nay Triệu Triệu quyết định đi sang nhà nàng để cho nàng một bất ngờ, do cô vẫn chưa chịu về ở chung với nàng nên thường xuyên nàng phải chạy sang chỗ cô. Lúc sang đến thì không thấy nàng đâu hết đoán là nàng còn ngủ nên đi lên phòng của nàng xem. Vừa mở cánh cửa ra thì một cảnh tượng đập ngay vào mắt cô khiến cho cô sững sờ. Quần áo thì vứt khắp sàn nhà trên chiếc giường lớn thì hai cơ thể đang ôm lấy nhau ngủ. Người trên giường không ai khác chính là Kỳ Duyên đang say giấc nồng cùng người phụ nữ khác, Triệu đứng như chết lặng ở phía ngoài cửa căn phòng cổ họng cô cứng đờ không nói được gì, khóe miệng cô run run bàn tay nắm chặt lấy nhau run rẩy đôi chân cô không vững đứng lảo đảo dựa vào cảnh cửa. Do lực tác động vào nên cánh cửa phát ra tiếng động lớn khiến nàng tỉnh giấc.

"Bà xã chị đến rồi à"

Kỳ Duyên lờ đờ ngồi dậy dùng tay dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn nhưng khi thấy được sắc mặt khó coi của cô nàng mới chợt lo lắng.

"Bà xã chị sao vậy"

Nàng đang địng chạy lại chỗ cô thì phát hiện ra tay mình có ai đó giữ lại quay xuống nhìn thì thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang nằm cạnh ôm lấy cánh tay mình ngủ hơn nữa trên người cô gái đó lại không một mảnh vải nào. Quay lên nhìn thấy sắc mặt nàng như vậy làm nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kỳ Duyên muốn chạy lại chỗ cô nhưng đúng lúc này cô gái lạ mặt kia liền lập tức tỉnh dậy. Thấy người cô đứng trước cửa phòng khóe miệng cô ta nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ.

"Duyênn Duyênn tối qua chị hư quá đó, người ta đã nói không chịu được rồi mà chị cứ nhất quyết muốn ăn người ta à"

Cô gái nũng nịu hai tay quấn quanh đầu nàng giọng điệu vờ như trách móc, miệng cô hơi chu lên.

"Ủa mà ngoài cửa kia là ai vậy. Không nhẽ lại một bé tình nhân của chị à. Chị thật là hư quá đi"

Cô gái lạ kia ôm lấy eo nàng rúc vào trong lòng nàng bàn tay nhỏ bé đánh vào ngực nàng như đuổi muỗi. Triệu Triệu ở bên trong chứng kiến tất cả mọi việc trái tim cô bắt đầu cảm thấy đau đớn vô cùng nước mắt từ lâu đã không thể kìm được mà chảy ra ngoài. Cô vội ôm miệng mình chạy thật nhanh ra khỏi nhà cô không hề quay đầu lại. Kỳ Duyên vội vàng bật dậy đuổi theo nàng nhưng không kịp, nàng quay sang bắn cho người trên giường một ánh hình viên đạn.

"NGUYỄN CAO KỲ LINH! EM LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ"

"Hai à bình tĩnh lại. Em chỉ muốn chọc chị dâu một chút thôi mà"

Cô gái kia không ai khác chính là Kỳ Linh em gái ruột của Kỳ Duyên. Đứa em gái cô luôn yêu thương lần này lại gây chuyện cho nàng rồi.

"Em về nước tại sao không nói chị biết. Hơn nữa ngủ sao không chịu mặc đồ vào hả"

"Em mới về hôm qua nhưng mải đi chơi với bọn bạn nên em quên mất không báo cho hai biết. Với lại hai biết là em không thể ngủ được mặc đồ mà"

"Vậy mà chị lại còn mắng em"

"Em thật là..."

Linh mắt rưng rưng như sắp khóc nhìn nàng. Kỳ Duyên ngừng mắng cô em gái của mình lại miệng thở dài lắc đầu. Nàng đi đến tủ đồ chọn lấy một bộ đồ, không thể mặc bộ đồ ngủ khủng long này đi gặp cô được. Thay đồ xong nàng vội vã chạy đi tìm cô.

"Chị hai cố lên, nhớ mang chị dâu về ra mắt em đó."

Kỳ Duyên quay lại nhìn Kỳ Linh một cái

"Chuyện này do ai gây ra hả giờ còn nói"

Cô lè lưỡi rồi lại lăn ra đắp chăn ngủ. Nàng nhìn cô em gái nhìn mà lắc đầu rồi vội chạy đi tìm Triệu Triệu. Nàng lao xe một mạch phóng như điên đến nhà của cô. Do nàng có chìa khóa nhà cô nên việc vào nhà cô không quá khó. Kỳ Duyên tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, chỉ còn phòng ngủ của cô là nàng chưa có động đến. Kỳ Duyên đi lại trước của phòng cô, nàng cầm nắm tay của mở của ra nhưng cánh cửa đã bị khóa trái từ bên trong hơn nữa nàng lại không có chìa khóa dự phòng của căn phòng nên cơ bản không thể nào mà vào được bên trong.

"Bà xã! Em biết chị đang ở bên trong đấy vậy nên hãy mở cửa ra cho em đi"

Nàng gọi cửa vào bên trong mong rằng cô sẽ nghe lời giải thích của nàng. Nhưng đáp lại sự khẩn cầu của nàng lại là một aự im lặng đến bất thường.

"Triệu, chị hãy nghe em nói đi mà xin chị đấy"

Bên trong căn phòng vẫn là sự im lặng, cô càng im lặng lại càng làm cho nàng cảm thấy xót ruột lo lắng. Nàng vẫn không từ bỏ ý định của mình vẫn tiếp tục đứng ở bên ngoài nói.

"Triệu, nghe em giải thích đi. Mọi chuyện không như chị nghĩ đâu, chị hiểu nhầm rồi đấy."

Triệu Triệu vẫn giữ im lặng khiến trong lòng nàng khó chịu vô cùng. Nàng im lặng một hồi tiến sát lại cánh cửa, phải một lúc nàng mới nghe tiếng khóc rất bé phát ra từ bên trong, tiếng khóc đã được cô cố kiềm nén lại nên nó không phát ra lớn nhưng nàng vẫn có khể nghe được tiếng khóc nức nở đó của cô. Tim nàng bỗng chốc đau đớn vô cùng, người con gái nàng yêu đang khóc mà nguyên nhân khiến cho cô phải rơi nước mắt lại là chính nàng.

Kỳ Duyên không thể chịu nổi nữa nàng cách xa cánh cửa ra một đoạn.

"Triệu chị tránh xa cánh cửa ra đi"

Nói rồi nàg lao đến đạp mạnh vào cánh cửa nhưng nó không hề hấn gì nàng vẫn tiếp tục phá cửa nàng dùng cả người mình để đập cánh của ra phải mất một lúc cánh cửa mới bị phá, một bên bả vai nàng đau nhức nhưng nàng chẳng thèm quan tâm mà trực tiếp chạy lại chỗ cô.

Triệu Triệu đang ngồi ở một góc tường khóc nức nở, nàng im lặng đi đến chỗ cô ngồi đối diện ôm lấy cô vào trong lòng. Nhưng chỉ được môt lúc nàng đã bị cô đẩy ngã ra sau. Cô đứng dậy nhìn nàng do trong phòng tối nên nàng không thể nhìn thấy được khuân mặt của cô lúc này.

"EM RA KHỎI NHÀ CỦA TÔI NGAY, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY EM NỮA"

"Triệu hãy nghe em nói, em với chị ấy chỉ là chị em thôi không giống như những gì chị nghĩ đâu."

"Còn không giống những gì tôi nghĩ sao, mọi chuyện bày ra trước mắt rồi em còn nói không phải sao"

"Nhưng..."

"Em im đi. Tôi chưa nói xong, em có biết tôi đau lắm không hả. Chỗ này, chỗ này của tôi đau lắm em biết không nó rất đau chỉ vì yêu em thôi đấy"

Triệu đấm mạnh liên tục vào ngực mình, cứ như làm vậy trái tim cô sẽ bớt đau đi phần nào vậy. Lúc này Kỳ Duyên mới có thể nhìn rõ mặt cô, khuôn mặt cô lúc này đẫm lệ khóe mắt cô đã sưng đỏ lên vì khóc, khuôn mặt đáng yêu ngày thường giờ đây chỉ còn có những giọt nước mắt. Thấy cô như vậy trái tim nàng cũng không hơn gì cô nó cũng đau theo từng giọt nước mắt rơi xuống của cô lúc này. Nàng tiến lại muốn ôm lấy cô nhưng ngay lập tức bị cô đẩy ra xa, cô nhìn nàng một hồi rồi miệng cô nói ra một câu làm nàng không thể tin được vào tai mình.

"CHÚNG TA CHIA TAY ĐI!"

[TRIỆU DUYÊN] Vợ Nhặt (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ