[Chương 47]

149 8 0
                                    

Triệu Triệu đem cái bộ mặt đằng đằng sát khí đi xuống dưới nhà. Ai nhìn thấy cô đều sợ hãi mà tránh ra một bên nhường đường cho cô đi, bởi họ sợ nếu không cẩm thận thì sẽ bị cô trút giận lên đầu họ vô cớ mất, cả người cô tỏa ra một luồn sát khí đằng đằng mặt thì đen kịt lại. Còn vì sao cô lại giận như vậy thì phải quay ngược lại thời gian lúc nãy.

________________________

Triệu Triệu xuống nhà lấy ít đồ ăn đem lên cho Kỳ Duyên nhưng lại không có gì nên cô đành phải nấu một ít cháo đem lên cho nàng. Nhưng khi vừa đem cháo vào đến cửa thì ngay lập tức cô nhìn thấy một người con gái đang dính sát lấy nàng. Hai người đang trong cái tư thế là một người ngồi dựa lên thành giường người còn lại thì chẳng kiêng nể gì ngồi trên cái người đang nằm kia lại còn ôm chặt lấy nàng nữa chứ. Triệu Triệu chạy lại để luôn tô cháo xuống bàn rồi kéo cái người đang bám dính lấy Kỳ Duyên như đỉa kia ra khỏi người nàng.

"Này cô bị điên hả"

Liễu Nhi bất mãn quát tháo lên khi mà vô duyên vô cớ lại kéo cô ra khỏi Kỳ Duyên.

"Câu này để tôi nói mới đúng, cô khi thần kinh à. Có biết chân em ấy đang bị thương hay không mà cô còn ngồi lên người lên người em ấy như thế, biết như vậy làm em ấy khó chịu hay không hả"

"Khó chịu hay không cũng không có liên quan đến cô. Một đứa giúp việc như cô thì có quyền gì mà lên tiếng ở đây"

"Cô nói gì cơ"

"Tôi nói không đúng hay sao hả"

"Cô..."

"Hai người trật tự xem nào"

Cả hai đang hừng hực lửa giận cãi nhau kịch liệt thì giọng nói băng lãnh của nàng cất lên làm hai cái con người đang hừng hực lửa bị nàng hoàn toàn dập tắt.

"Chị Duyênn, cô ta bắt nạt em em kìa"

"What the hell? mình bắt nạt cô ta lúc nào vậy"

Liễu Nhi chạy lại ôm lấy cổ nàng mà nũng nịu nói. Kỳ Duyên không nói gì nhưng đôi lông mày của nàng thì đang dán chặt lại với nhau, nàng gỡ cánh tay cô ra khỏi cổ mình.

"Em đừng có mà làm loạn lên nữa, hôm nay em đến đây để làm gì"

"Em có làm loạn cái gì lên đâu, với lại em đến đây để thăm chị mà"

"Duyên vẫn còn khoẻ lắm không cần cô tới thăm viếng đâu"

"Cô nói gì hả, có phải cô đang trù ẻo chị ấy chết sớm hay không"

"Cái này là cô nói chứ không phải tôi"

"Cô... Chính cô vừa nói còn gì"

"Có sao? Sao tôi lại không nhớ là mình có nói nhỉ"

"Cô..."

Liễu Nhi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lên nhìn cô đầy giận giữ.

"Liễu tiểu thư có phải mắt cô có vấn đề hay không mà cứ nhìn lên trần nhà hoài vậy. Có cần tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô không"

"Cô quá lắm rồi đấy"

Liễu Nhi đứng phắt dậy dơ tay lên định đánh cô thì bỗng.

"LIỄU NHI EM DỪNG LẠI NGAY"

Kỳ Duyên gằn giọng quát lên trong giọng nói chứa đựng đầy tức giận. Liễu Nhi không làm gì được đành rút tay lại không quên tặng kèm cô một cái liếc mắt đằng đằng sát khí rồi nhanh chóng thu lại nở một nụ cười như không có chuyện gì xảy ra. Triệu Triệu đi lại giường ngồi xuống chiếm chỗ ngồi của Liễu Nhi khiến cô nàng tức muốn ói máu nhưng lại không dám làm gì chỉ lườm cái.

"Cô làm cái gì vậy hả"

Triệu Triệu vẫn chẳng nói gì tay cầm lên tô cháo để trên bàn tay khẽ khuấy cháo để nó nguội bớt rồi múc lấy một thìa đưa lên gần miệng mình thổi nhẹ xong mới đưa đến trước miệng của nàng. Kỳ Duyên không nói gì chỉ ngoan ngoãn ăn lấy thìa cháo mà Triệu Triệu đưa tới miệng mình. Còn Liễu Nhi thì đứng một chỗ nhìn cảnh tượng hai người thân mật như vậy mà như muốn điên lên túm lấy cô để cho cô một trận vậy. Tô cháo cứ thế từ từ được nàng ăn hết nửa không thể chịu đựng nổi nữa cô đặt tay lên vai cô dùng lực kéo cô về sau đối diện với bản thân mình.

"Cô lấy quyền gì mà ở đây chứ, cô đi ra ngoài cho tôi"

"Lấy quyền gì à. Quyền là vợ tương lai của em ấy vậy đủ rồi chứ"

Triệu Triệu tặng lại cho ánh mắt coi thường và một nụ cười nhếch mép đầy vẻ khinh bỉ. Liễu Nhi thấy vậy cũng vô cùng tức giận từng giây thần kinh trong não như bị đứt hết ra vậy.

"Cô không tin sao vậy để tôi cho cô xem"

Nói rồi cô quay lại đối diện với nàng, trực tiếp đưa môi mình áp sát lại với môi nàng. Kỳ Duyên cùng Liễu Nhi một màn ngạc nhiên nhãn cầu mở ta ra hết cỡ đến không thể mở to thêm nữa. Rất nhanh chóng Kỳ Duyên lấy lại tâm trí liền cùng cô đáp lại nụ hôn kia nhãn cầu từ từ nhắm lại. Triệu Triệu được nàng đáp trả thì nhân cơ hội tách hàm răng của nàng ra chủ động đưa lưỡi vào trong khoang miệng nàng môt náo loạn tìm kiếm người bạn nhỏ còn lại của mình. Kỳ Duyên khi cảm thấy nàng muốn tiến vào trong miệng mình thì cũng mở hàm răng ra để lưỡi nàng vào trong náo loạn, hai chiếc lưỡi dây dưa với nhau một hồi thì cũng chịu tách nhau ra trên khóe môi không quên lưu lại một sợi chỉ bạc. Liễu Nhi chứng kiến một màn thân mềm của hai người mà như chết lặng không có phản ứng gì mặt thì một mảng đỏ bừng đến tận mang tai.

"Em còn ở đây sao Liễu Nhi"

Liễu Nhi đang như chết đứng thì bị câu nói lãnh đạm không có chút nhiệt độ nào của nàng kéo hồn về lại xác. Bị nàng nói với giọng điệu muốn đuổi mình đi như vậy khóe mắt Liễu Nhi hơi cay cay liền lập tức ôm mặt chạy ra khỏi phòng.

"Duyên! Chị là đồ đáng ghét"

Trước sự việc này nàng một hai không để tâm đến chăm chú nhìn người con gái trước mặt mình vài phần ô nhu. Triệu Triệu nhìn theo phía cánh cửa đã được đóng lại cảm giác như có ai đó đang nhìn mình không rời mắt. Quay sang nhìn nàng với khuân mặt đen kịt lại sát khí thì bắt đầu tản ra khắp hơi làm Kỳ Duyên có vài phần chột dạ. Triệu Triệu đứng dậy đi ra khỏi phòng.

"Cô đi đâu vậy"

"Không bận tâm đến em. Em lo mà ăn hết tô cháo đó rồi đi dỗ dành người ta đi kia"

Nói rồi cô đi ra khỏi phòng để lại nàng một vẻ mặt ngơ ngác ngồi đó nhìn.

_____Quay lại với hiện tại nè________

Triệu Triệu sát khí đằng đằng đi một mạch ra ngoài cổng căn biệt thự bắt lấy một xe taxi khi an vị trong xem rồi thì chiếc xe bắt đầu từ từ lăn bánh ly khai khỏi căn biệt thự.

[TRIỆU DUYÊN] Vợ Nhặt (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ