Kunigami Rensuke - Chữ "tình"

188 13 0
                                    

Tình yêu là gì nhỉ? Câu hỏi mà người đời ai cũng thắc mắc. Là thứ cơ bản nhất của con người ở khắp muôn nơi. Là thứ cảm xúc thuần khiết và trong trẻo nhất trên đời. Với em thì sao? Chữ "tình" là gì mà khiến em khó thể thốt ra thế nhỉ.

Từ nhỏ đến lớn, em hận đàn ông. Em hận ông bố đã vứt bỏ mẹ con em, cũng hận cả lũ bọn côn đồ đã h*m h**p em. Em đâu muốn có cuộc sống như vậy. Em thề rằng sẽ trả thù tất cả bọn họ. Em lợi dụng cái chữ "tình" ấy, làm cho tất cả bọn họ đau khổ.

Em thì có ngoại hình không quá xuất sắc, chỉ có thể gọi là dễ nhìn. Nhưng mà trời lại ban cho em một giọng nói đầy sức hút, như có ma lực ở trong vậy. Mỗi lần em cất tiếng nói ngọt ngào thì bọn con trai như ngã gục, răm rắp nghe theo lời em. Điều này thì khiến em vướng vào kha khá rắc rối với lũ con gái, nhưng chẳng sao, em có lũ ngu muội sẵn sàng nghe lời em cơ mà.

Trong số những đứa con trai ở lớp em thì có một người em thấy khá là khác biệt. Cậu ta không bao giờ nịnh nọt hay lấy lòng em, dù vẫn làm theo lời em nói nhưng mà theo kiểu lịch sự đơn thuần thôi, chứ một chút ý tứ cũng không có. Điều này lúc đầu em chẳng muốn để tâm, dù sao cũng chỉ là một người khác biệt hơn xíu, nhưng vẫn là lũ đàn ông em căm ghét.

Thú thực thì cái đứa con trai ấy đã làm em để ý một chút đấy, sao cậu ta lại không bị giọng nói của em mê hoặc nhỉ. Sao thay vì nghe lời em như cái lũ ngốc kia, cậu ta lại tốt bụng đến thế chứ. Dịu dàng thì cũng chẳng phải đâu, nhưng mà có cái gì thật là chân thành quá. Cứ như vậy, dần dần em để ý cậu ta hơn.

Càng nghĩ em lại càng muốn chinh phục cậu, đều là đàn ông cả thôi, đều có ham muốn như nhau cả. Em tự tin rằng với chiêu trò của mình, không sớm thì muộn cậu ta cũng phải chết mê chết mệt em thôi. Kể từ đó, em luôn tìm cách sán lại gần cậu, tìm cách nói chuyện để nắm được tâm lý cậu, thậm chí còn tìm cách quyến rũ. Nhưng sao mà những việc ấy chẳng đả động đến cậu ta thì phải, thật vô lý. Chẳng người con trai nào lại có thể từ chối khi người con gái đã chủ động, huống chi là bao nhiêu thằng khác đã gục ngã trước em, kể cả những đứa có người yêu rồi.

Điều này thật là khiến em khó chịu, đã hạ mình để quyến rũ với mời gọi, thế mà không thành. Thật sự liệu cậu ta có phải đàn ông không vậy, dâng đến tận miệng rồi mà còn lạnh mặt quay đi, rồi khiến em cảm thấy thật nhục nhã. Em đã ê chề nhục nhã khi cậu ta nói một câu mà như đập tan cái lòng tự trọng của em, thật là một đứa con trai kỳ cục.

- "Tôi không thích loại con gái cứ bám lấy người khác ngon ngọt, càng không thích người không trân trọng chính mình."

Nghe có khó chịu không chứ, sao cậu ta lại dám nói em như vậy. Nói vậy có khác nào ví em là gái gọi, một chút lòng tự tôn cũng không có. Tất nhiên là em bực tức lắm chứ, em cũng có phẩm giá của em, em chỉ là căm ghét lũ đàn ông mà mới bày trò trả thù, khiến tất cả bọn họ vì em mà đau khổ. Chứ em đâu muốn phải hạ thấp mình, đâu muốn cứ phải bám theo người khác đâu.

Từ sau vụ ấy thì ít nhiều em cũng thấy tự ái, cũng có cả xấu hổ nữa, nên chẳng gặp hay nói với cậu ta lời nào. Đụng mặt trên trường cũng hờ hững lướt qua, chẳng nói chẳng rằng như cái hồi mà em còn đeo bám cậu ta nữa. Tất nhiên em vẫn sai khiến, vẫn được theo đuôi bới cái bọn mà trước đây em đã chinh phục được, nhưng mà chẳng còn hứng thú mấy nữa.

[ Blue Lock ] Lover Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ