Người đầu tiên khi Lý Liên Hoa sau khi tỉnh lại nhìn thấy chính là Địch Phi Thanh nhưng lúc này Lý Liên Hoa đã không còn nhận ra Địch Phi Thanh nữa
Địch Phi Thanh cũng không khó chịu mà im lặng ở lại với Lý Liên Hoa kỳ thật hắn cũng có ích kỷ hắn mong chờ Lý Liên Hoa lại đánh anh ta sau khi anh ta bình phục nên bắt đầu ép Lý Liên Hoa phải chịu đau khổ suốt ngày thuốc
" A Phi ta không muốn uống ta không muốn uống "
Nhìn từng bát thuốc màu nâu sậm Địch Phi Thanh mang qua Lý Liên Hoa rất phản kháng với món thuốc này
" Nếu ngươi uống hết bát thuốc này ta sẽ cho ngươi ăn đồ ngọt "
" Ăn kẹo ?! Thật sao ? "
Địch Phi Thanh khoanh tay trước ngực kiên quyết nhìn Lý Liên Hoa gật đầu
" Vậy ta có thể ăn bao nhiêu viên tùy thích được không ? "
" Ân " Địch Phi Thanh suy nghĩ một lúc đưa ngón tay ra cho Lý Liên Hoa
" Năm viên , ngươi chỉ được phép ăn năm viên không hơn không kém "
Lý Liên Hoa cong môi thấp giọng lẩm bẩm
" Ta vừa ăn năm viên thật nghĩa là "
" Này " Địch Phi Thanh đập bàn Lý Liên Hoa sợ hãi lắc
" Ngươi có định uống hay không "
" Này sao ngươi hung dữ vậy ? " Lý Liên Hoa nhìn thuốc trước mặt do dự một chút sau đó cầm lên nhắm mắt lại uống một ngụm
Lý Liên Hoa cau mày đặt bát thuốc xuống Địch Phi Thanh nhìn Lý Liên Hoa trong mắt mỉm cười thuốc đắng đến tái mặt tím xanh
" Này , có thể cho ta ít kẹo sau khi uống nó được không ? "
Lý Liên Hoa nói với Địch Phi Thanh xin kẹo ai biết Địch Phi Thanh vẻ mặt ngây thơ " Ta sẽ nói cho ngươi kẹo khi nào? "
" Ngươi ..... Đồ ngốc chết tiệt nhà ngươi nếu anh dám nói dối
hãy đưa nó cho ta "
Lý Liên Hoa đứng dậy làm thủ thế đánh Địch Phi Thanh nhưng Địch Phi Thanh không có phản kháng dù sao thân thể Lý Liên Hoa yếu ớt cho dù dùng lực một chút nắm lấy cổ tay hắn cũng có thể đánh hắn bất tỉnh
Cuối cùng Địch Phi Thanh cũng bị Lý Liên Hoa chọc giận hắn thở dài tự nhiên làm một viên kẹo
" Này ngươi đây "
" Chỉ một thôi à "
" Cái gì ngươi nghĩ rằng không muốn cái này "
Địch Phi Thanh nói hắn muốn cất kẹo đi thì Lý Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi
Đẩy Địch Phi Thanh lòng bàn tay hắn nói : " Muốn sao lại không muốn ? A Phi chết tiệt sao ngươi lại mạnh vậy mau buông tay ra "
Trên thực tế thực lực Địch Phi Thanh vẫn như thường hắn mỉm cười xòe tay ra Lý Liên Hoa thấy thế vội vàng lấy kẹo khỏi tay Địch Phi Thanh
" Này này này ta hiểu rồi "
Lý Liên Hoa cười như một đứa trẻ được khen thưởng bóc kẹo ra bỏ vào miệng đôi lông mày và đôi mắt chợt cong lên
Trông như một con cáo đang cười nhạo Mini khóe miệng Địch Phi Thanh giật giật khi nghĩ đến điều này . Được kích thích một cách có ý thức
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng trẻ con gọi :" Anh Liên Hoa ra ngoài chơi đi"
" A tới rồi đây " Lý Liên Hoa ném giấy gói kẹo cho Địch Phi Thanh
Địch Phi Thanh đứng đậy đi về phía cửa dựa vào khung cửa Lý Liên Hoa cùng đám trẻ bên ngoài hòa nhập Địch Phi Thanh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm
Không quan trọng là Lý Tương Di hay Lý Liên Hoa chỉ cần hắn thực sự vui vẻ không quan trọng thân phận hắn là gì Địch Phi Thanh nhìn nụ cười nở trên khuôn mặt Lý Liên Hoa nụ cười thoải mái không chút kiềm chế hắn từng nhìn thấy một lần khi Lý Tương Di vào giang hồ
Lúc hoàng hôn Lý Liên Hoa đổ mồ hôi đầm đìa
" Đã đến lúc trở về rửa tay và ăn cơm "
Từ khi Lý Liên Hoa hôn mê Địch Phi Thanh đã bắt đầu học nấu ăn nhưng một lần bị dầu nóng tạt vào hoặc bị khói đầu ngạt thở thủ lĩnh Kim Uyên Minh đang trong tình trạng đau khổ lẩm bẩm :" Ta cuối cùng cũng biết Lý Liên Hoa sao mà nấu ăn khó thế"
Người đứng đầu Kim Uyên Minh thực sự cảm thấy nấu ăn còn khó hơn khi luyện võ
Sau khi luyện tập liên tục tay nghề của Địch Phi Thanh bây giờ có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng
Lý Liên Hoa đang vùi đầu vào bữa ăn đột nhiên ngẩng đầu lên
" Sao vậy ? Có chuyện gì à ? "
Lý Liên Hoa nhìn Địch Phi Thanh không nói một lời Địch Phi Thanh cau mày nói :
" Cái quái gì đang diễn ra vậy "
" A Phi ngươi là ai ? "
Địch Phi Thanh nhướng mày nói " Ngươi cho rằng ta là ai ? "
" Ngươi không biết nhưng ta nghĩ ngươi có quan hệ tốt với ta nhưng hiện tại ta không nhớ gì cả "
" Thật ra ta là chồng của ngươi "
Lý Liên Hoa mở to mắt nhìn Địch Phi Thanh sau đó canh từ trong miệng phun hết ra ngoài
" Ahem khụ khụ ngươi vừa nói gì "
" Ta nói ta là chồng ngươi "
" Không thể tuyệt đối không thể chúng ta là nam nhân "
" Làm sao anh có thể là chồng ta đừng đùa nữa A Phi "
" Ta không giỡn đâu "
Địch Phi Thanh gầm lên một tiếng sau đó dùng ánh mắt chân thành nhìn Lý Liên Hoa
" Gia đình chúng ta là bạn bè khi ta còn nhỏ bố ta đã đính hôn với ngươi . Lúc đó ngươi chưa chào đời sau khi sinh ra bố ngươi mới biết là con trai muốn cắt đứt quan hệ là như vậy....."
" Đó là lý do tại sao nụ hôn trẻ thơ của chúng ta cho đến bây giờ "
" Không A Phi ngươi có thể nói cho ta biết sự thật không ? "
" Ngươi cho rằng ta lừa dối ngươi sao ? Lý Liên Hoa ta cho rằng trong mắt ngươi ta là loại người thế sao ? Tại sao sau khi tỉnh dậy lần đầu tiên nguoi nhìn thấy lại là ta ? Tại sao ta lại đi theo ngươi không chút do dự ? Ngươi có nghĩ rằng mối quan hệ giữa chúng ta không ? Chúng ta chỉ đơn giản thôi ? Một tình bạn thôi ? Ngay cả một bạn bè cũng không thể làm điều này "
" Chỉ xin lỗi "
" Vậy ngươi muốn làm gì "
" Gọi ta là chồng ta nghe "
Lý Liên Hoa nhìn Địch Phi Thanh với vẻ mặt chán ghét
" Tại sao lại không thể hét lên "
Địch Phi Thanh mỉm cười khen ngợi sự xấu hổ của Lý Liên Hoa
Lý Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói :
" Lão công "
" Nói to hơn tôi không nghe thấy "
" LÃO CÔNG "
Địch Phi Thanh mỉm cười đồng ý Lý Liên Hoa mặt đỏ bừng .
_____HẾT____
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Thanh Di ] Những Câu Chuyện
RomanceTruyện thì về phần dịch truyện của tôi không dịch đúng 100% Có chỉnh sửa có thể phù hợp nhất . Có gì sai sót vẫn mong được nhắc lần sau rút kinh nghiệm