Cô đặt ly sữa xuống xuống bàn của hắn. Hắn vẫn chăm chú,không để ý đến cô."Chủ tịch"
"Gọi tôi là Sở Văn"
"Vâng! Sở Văn"
"Em nói đi"
"Tôi muốn mượn điện thoại của anh được không?"
"Gọi cho ai?"
"Mẹ tôi. Đã 5 tháng rồi tôi không có về nhà"
"Em cứ thoải mái" hắn đưa điện thoại cho cô
"Chủ tị...Sở Văn. Mở mật khẩu giúp tôi"
"Tự bấm đi. Ngày sinh của em!"
Cô bấm phím. Là ngày sinh của cô thật.
Cô gọi về cho mẹ. Đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ vang lên
"Ai đấy?"
"Mẹ. Là con. Thư Kỳ"
"Thư Kỳ! Thư Kỳ. Con bé này. Sao mất biệt năm tháng nay vậy?"
"Con xin lỗi. Con bận quá." Nước mắt cô rơi ròng ròng
"Con đã kết hôn như vậy còn không chịu dắt con rể về ra mắt mẹ"
"Ừm...mẹ. Em con có khỏe không?"
"Khỏe. Thằng bé thỉnh thoảng lại lên cơn co giật. Nhưng con sắp xếp về nhà nhé. Em con nhớ con lắm đấy"
"Dạ. Vậy mẹ nghỉ ngơi đi. Con sẽ mau chóng về"
Trả điện thoại xong. Cô quệt nước mắt.
"Em kết hôn nhưng mẹ em lại không biết mặt chú rể"
"Chúng tôi chỉ định đăng ký kết hôn. Vã lại mẹ cũng thoải mái. Nhà nghèo không rườm rà việc hôn lễ"
Hắn thở ra,hơi thở mang sự tức giận
"Bà ấy là mẹ nuôi của tôi. Khi tôi lên 13 tuổi ba mẹ ruột qua đời. Bà ấy ở gần nhà,liền mang tôi về nuôi. Còng lưng cho tôi ăn học. Bây giờ bà sống với đứa con trai 8 tuổi. Thằng bé hơi ngốc một chút"Giọng cô nghẹn lại.
"Em định kiếm đâu ra chàng rể để dắt về nhà đây?"
"Tôi sẽ nói là không hợp nên li dị."
"Ngày mai tôi cùng em về nhà"
"Anh sao?"
" Tôi không xứng để làm chồng em sao?"
"..."
"Thư Kỳ..." ánh mắt hắn dừng lại ở ngực cô. Không kiềm chế được khi ngửi mùi hương trên người cô. Đè mạnh cô nằm xuống bàn. Xé áo cô.
Vùi đầu vào ngực cô.
"Chủ tịch. Anh nói không ép tôi mà. Chủ tịch"
Hắn định thần lại. Đứng dậy "xin lỗi. Em về phòng trước đi"
------------
Trên bàn ăn cơm của gia đình cô.
Cậu nhóc em cô cầm chiếc xe điều khiển chà chà trên đầu hắn,lại trên tay hắn. Mặt hắn méo xẹo.
"Chị hai. Chị còn đau không?"
"Chị hai đâu có làm sao? Nào,ăn một muỗng cơm"
"Ùm...cơm của chị hai nấu ngon. Chị hai không đau thật hả?"
"Không"
"Lúc nãy em thấy anh rể đè trên người chị hai. Người anh ấy lớn như vậy. Không khiến chị đau sao"
"Sặc" hắn nuốt không trôi. Thằng nhóc này nếu không phải em cô,hắn đã quăng cho sói ăn.
Mẹ của cô hơi ho khan. "Ăn đi mấy đứa. Tiểu Chung. Con vào phòng xem tivi đi. Đừng quấy rầy anh chị ăn cơm"
🌸
Nằm trên chiếc giường của cô chật ních. Như thế hắn càng dễ áp cô vào mình.
"Em thích vẽ tranh lắm sao?"
"Tôi đã tốt nghiệp họa sĩ rồi mà"
"Ý em là tôi đang cản trở con đường nghệ thuật của em"
"Không có"
"Tiểu yêu tinh. Em đừng tưởng tôi không biết em cố tình nói chuyện điện thoại với mẹ nuôi trước mặt tôi là để câu dẫn tôi về nhà"
"Không phải" mặt cô nóng lên. Ruột gan bị người ta nói hết thế này
"Nói đi. Có phải em xiêu lòng rồi không?"
"..." cô lắc đầu nguầy nguậy
Môi cô lập tức có bờ môi lạnh lẽo đặt lên. Hắn hôn rất ôn nhu. Cái lưỡi nhè nhẹ mút hết hương thơm trong miệng cô. Đến khi nhịp thở cô bị ngắt quãng hắn nhẹ nhàng nhả ra
-------------------
"Nhưng cô chưa một lần hôn lại hắn.Đứng trước một người đẹp trai như hắn. Lại trăm lần đối xử ân cần với cô. Đêm nào cũng nằm trong lòng hắn.
Nếu nói cô không xiêu lòng. Là nói dối.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Văn Kỳ | Bán Vợ
Historia CortaChưa được sự đồng ý của tác giả. Nếu bạn thấy thì mình xin mạn phép ạ.