có những điều chẳng thể mãi giấu. giả như, đồ minseok mặc trên người toàn là đồ đắt tiền. giả như, minhyung đã lờ mờ đoán ra gì đó khi đi ăn cùng với hội bạn em.
cún con
minhyung ơi
mai anh rảnh không?
tối ấy
gấu bự
ừ rảnh
sao thế?
cún con
hyeonjoon bảo
mời mình đi ăn,
ăn sinh nhật nó.
không có ai đâu,
có mình, với người yêu nó thôi
gấu bự
ừ,
để anh sắp xếp về sớm
thế còn quà thì sao?
cún con
không cần đâu
em chuẩn bị rồi
gấu bự
thế sao được
dù sao cũng là lần đầu anh gặp họ
cũng nên chuẩn bị chút quà mới được
cún con
thế lát về,
rồi em đi mua cùng anh.
minhyung buông điện thoại rồi thở dài. lại cộng thêm một khoản chi, mua quà xong có lẽ cũng chẳng dư lại mấy. đây cũng coi như lần đầu hắn chính thức gặp bạn thân em, còn là vào sinh nhật của gã, quà ắt chẳng thể xuề xoà.
mấy khoản tiền bắt đầu chạy vòng vòng trong đầu hắn chẳng ngơi. mặc dù đồ ăn hay đồ dùng trong nhà, minseok cũng một tay sắm hết, trước cả khi hắn nhận ra chúng bắt đầu cạn kiệt.
lắm lúc hắn thấy mình mang nợ em, và rồi bằng cách này hay cách khác, minhyung luôn tìm cách để trả. hắn không trả được bằng tiền, vì em sẽ chẳng bao giờ nhận, nên hắn cố bù đắp cho em bằng tình cảm mình.
em đợi hắn nhé, đợi thêm một vài năm, minhyung nhất định sẽ đền đáp cho em xứng đáng. hắn mơ về khoảnh khắc mình cầu hôn em, hắn sẽ tổ chức cho em một cái đám cưới to nhất. em từng bảo thích trời âu nhỉ, minhyung cũng từng nghiên cứu qua, và rồi lại nghiến răng ngăn tiếng chửi thề. hắn hận bản thân mình sao cứ mãi để em đợi chờ, sao chẳng thể cho em những gì em mong ước.
minhyung hẳn chẳng thể biết rằng, ngay cả căn nhà hắn đang ở cũng là của em. minseok sợ chạm phải tự trọng của hắn nên cũng chẳng dám nói. em chỉ nói rằng em tìm được căn nhà thuê đẹp, mà chủ đi nước ngoài nên mới cho thuê lại giá rẻ.
"nhỡ đâu bị lừa thì sao?"
"mình cứ thử đi xem nhà xem sao"
căn nhà cũng chẳng phải quá xa hoa lộng lẫy gì cho cam, nó vừa đủ, vừa đủ ấm cúng, vừa đủ cho hai người. quan trọng hơn là, nó tiện đường minhyung đi làm.