có những lời vừa nghe là biết nói dối, nhưng cũng có người vẫn chấp nhận mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
lỗ tai minhyung lùng bùng, hắn nghe chẳng lọt những gì em nói. đến cuối cùng cũng chỉ giang tay ra để ôm lấy em vào lòng. hắn nhìn khuôn mặt em sửng sốt như thể vừa bị phát hiện bí mật gì to lớn lắm. thế rồi đuôi mắt em phiếm hồng, nước mắt chẳng rơi, nhưng bằng cách nào đó vẫn sượt qua trái tim hắn.
em của hắn. minhyung chẳng nỡ.
"lại đây"
"anh xin lỗi"
minseok không nói nữa, vội vàng nhào vào lòng người yêu. trái tim em vẫn liên tục đập những nhịp vội vã. em sợ điều em cố gắng che giấu bị bại lộ, nhưng hơn tất cả, em sợ minhyung sẽ bị tổn thương, vì những điều em cố làm sẽ chạm vào cái vảy ngược mãi chẳng lành của hắn.
hắn ôm chặt lấy em, nghe được cả tiếng lắng lo trong lòng em.
"sắp giáng sinh rồi, em muốn đi đâu không?"
"thôi. mình ở nhà với nhau, mua đồ về nấu cũng được mà. đi đây đó làm gì cho tốn kém ra"
hắn nghĩ mà thấy xót xa, mỗi lần muốn hỏi em đi chơi hoặc đi đâu đó, em luôn mở miệng nhắc đến việc sẽ tốn kém, hoặc em ở nhà cũng được. minhyung chẳng biết em đã ám ảnh chuyện tiền bạc đến mức nào, nhưng hắn khá chắc một điều, đó là do hắn gây ra.
cảm giác tội lỗi ngày một lớn hơn, nó bao trùm luôn cả những nghi ngờ của hắn về em. hắn nhủ thầm sẽ cố gắng sắp xếp để có thể đưa em đi đâu đó. tiền với hắn có thể chẳng đủ đầy, nhưng hắn lại chẳng muốn tiếc em cái gì.
"jeju được không em?"
"minhyung thích hả?"
"thế em có thích không?"
"đi cùng minhyung là được mà"
minhyung biết, em mơ về một trời âu ngợp tuyết, đan lấy cái đỏ thắm đặc trưng của mùa giáng sinh, nhạc sẽ ngân vang khắp nơi dù cho con người ta có hoài vội vã.
em từng kể, với khuôn mặt hào hứng, rằng sẽ tuyệt biết mấy nếu mình có thể khiêu vũ trên tuyết trắng, môi chạm môi và da chạm da hun thân mình ấm nồng. mình sẽ cạnh nhau từ giáng sinh cho đến cả năm mới, tay đan tay đi cùng nhau đến mãi về sau.
nhưng minhyung không biết, rằng em đã vô số lần đặt chân đến trời tây, máy bay phải ngồi khoang hạng nhất, đi lại có xe đưa đón riêng, và khách sạn cũng phải nằm trong top có tiếng tăm.
minseok hiện tại giống hệt cún nhỏ bị ướt mưa, em run rẩy sợ hãi, vì những điều em giấu, vì lòng tự trọng mà em vẫn luôn cố gắng bảo vệ của người em yêu. em sợ cái chênh lệch giàu nghèo hiện lên rõ ràng quá sẽ lại khiến minhyung lần nữa lủi vào bóng đêm. cái tôi của những kẻ càng hèn kém lại càng cao, chúng sợ phải nhắc đến thứ chúng chẳng có.
với minhyung, là tiền.
hắn ôm lấy em, tay lớn vẫn đặt trên lưng em vỗ vỗ nhưng chẳng hề để tâm. tâm trí hắn đã sớm lạc sang một miền suy nghĩ khác. về những thứ đang bắt đầu dần hiện ra, về những điều bỗng nhiên vô lý đến lạ.