04

887 80 8
                                    

những tháng ngày tốt đẹp chẳng thể nào kéo dài được mãi khi minhyung phát hiện ra những điều em vẫn luôn giấu mình. cái tự trọng chó cắn gì đó của hắn bỗng bị tổn thương nặng nề.

em khóc đến sưng đỏ mặt mũi, đưa tay nhỏ níu vạt áo dài, hắn chẳng quay đầu lại nhìn lấy một cái. hắn hét lên rằng em chẳng thể nào hiểu được thế giới xác xơ của hắn, khi cái nghèo vẫn luôn đeo bám chực chờ giết chết hắn mỗi ngày.

"mình có thể cùng nhau cố mà"

"em sống cả đời sung sướng, đã biết khổ là gì mà cố?"

"lee minhyung? anh nói gì đấy?"

"anh chỉ nói sự thật thôi. sự thật mình là người của hai thế giới, sẽ chẳng thể nào giao nhau"

"minhyung, anh phủi tay một cái là đi hết những tháng ngày mình với nhau đấy à?"

"nếu em trân trọng nó nhiều đến thế, sao lại phải giấu anh?"

"vì em biết mọi thứ sẽ thành ra thế này, được không?"

"anh có chắc là nếu em nói trước với anh, thì anh có đủ can đảm để bước cùng em không?"

"hay anh chỉ là tên hèn nhát không dám tiến lên?"

"em nói cũng đúng"

"anh chỉ là một tên hèn nhát, cũng chẳng đủ xứng với em"

"anh nói thật nhé, anh biết em vẫn luôn mua đồ khi đồ trong nhà còn chưa kịp hết. em thương hại anh chẳng có đủ tiền cho mấy thứ gọi là nhu yếu phẩm"

"nhục nhã lắm minseok"

"giờ mình bắt đầu tính toán đến những chuyện đó luôn rồi hả minhyung?"

"phải tính, tính từng đồng từng cắc, vì anh chẳng có nổi tiền dư để mua cho em món quà tử tế"

"em làm sao hiểu được cảm giác của anh khi đối diện với bạn thân em và cả người yêu cậu ta?"

"anh cảm giác mình hèn kém đến cùng cực, có khi anh làm như trâu như chó cả đời cũng chẳng bằng người ta làm vài ba bữa"

"anh chẳng có tài cán mẹ gì, công việc bàn giấy chán đến mức anh ghét phải mở mắt vào mỗi sáng. anh làm như điên, nhưng mỗi tháng chẳng dư ra được mấy"

"những điều đấy thiếu gia ryu minseok làm sao mà hiểu được?"

"lee minhyung?!"

"anh đừng nói như thể em ăn không ngồi rồi mà hưởng tiền. em cũng phải làm đến chết, anh tưởng công việc của em nhàn hạ hơn anh chắc?"

"em chưa hề than vãn với anh bất kì một câu nào, sao bây giờ anh bắt đầu đổ lỗi cho em?"

"anh không đổ lỗi cho em. anh chỉ muốn nói ra những thứ đè nén trong anh quá lâu"

"anh đã phải nhịn những cảm xúc tiêu cực này xuống, cố gắng hơn một chút để được cùng em sống thoải mái hơn chút"

"nhưng chẳng được minseok ạ. vốn dĩ cuộc sống anh là thế rồi"

"anh chẳng hiểu sao mình lại yêu nhau, chẳng hiểu sao lại để em bước vào bùn lầy đời anh như thế"

guria | vươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ