lee minhyung tiếp tục quay lại nhịp sống như trước đây, thậm chí còn có phần chật vật hơn khi hắn lại phải bắt đầu tìm nhà từ đầu, và phải lo cả trăm thứ chi phí ập đến. cuộc chiến đấu với cơm áo gạo tiền lại bắt đầu hành hắn mệt lử, nhưng thỉnh thoảng, minhyung sẽ rơi vào một khoảng không nào đó.
một khoảng tĩnh lặng, một khoảng nhớ em.
đôi lúc hắn sẽ cảm thấy hối hận khi đã rời bỏ em ngày ấy, dù sao cuộc sống có em cũng có thêm bao nhiêu phần vui vẻ. trong khoảng tối duy nhất cuối ngày, vào lúc hắn lủi mình vào đêm đen, bóng hình em lại luôn bất chợt ùa về.
minhyung bó gối nơi góc tường, mặt úp xuống, che đi tất thảy biểu cảm, nhưng hẳn là trông nó sẽ méo mó và khó nhìn lắm. hắn ngẩng lên, mắt đã sớm đong đầy kí ức.
một vài tháng sau, hắn đã bắt đầu kiệt quệ, mọi thứ dường như đang vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của hắn. em chẳng còn ở đây, để cười xinh ánh mắt, để ôm lấy thân ảnh hắn vỗ về, để đặt ấm nóng lên môi mềm.
điện thoại rung lên, tin nhắn được gửi đến, đã bao lâu rồi hắn chẳng nhìn thấy cái tên quen thuộc ấy, cái tên như đã khảm sâu vào tâm can. ryu minseok nhắn, rằng minhyung về nhà cũ của hai đứa ở đi, em sẽ để lại cho hắn.
chút tự trọng hèn kém cuối cùng của hắn trồi lên, toan từ chối, nhưng hiện thực nghiệt ngã đánh hắn tỉnh táo, minhyung trả lời để hắn suy nghĩ.
cún con
minhyung nghĩ nhanh nhé
kwanghee đang giục em bán,
mà em lại chẳng nỡ
nơi đó toàn là kỉ niệm chúng mình
thôi thì minhyung cứ về đi,
coi như là lần cuối
em làm cho minhyung cái gì đó.
gấu bự
tại sao đến mức này rồi
em vẫn chẳng ngừng tốt với anh?
cún con
vì em yêu anh,
và em sẽ chẳng bao giờ để tự trọng chi phối,
đến mức làm tổn thương người khác,
minhyung ạ.
ngay cả khi em hết tình,
thứ còn lại vẫn là nghĩa,
lương tâm em không cho phép em làm thế
em không đủ tàn nhẫn như anh.
gấu bự
anh xin lỗi
cún con
vâng
nếu anh về thì nhắn em nhé,
để em qua đưa chìa khoá,