Chapter 43

222 22 13
                                    












Điếu thuốc đầu tiên trong ngày là vào lúc tối muộn, cả ngày hôm nay Jisoo không động đến gói thuốc chỉ bởi vì một lý do rất nực cười, cô bận suy nghĩ. Ai mà chẳng phải nghĩ, thêm hay bớt một chuyện cũng không có gì khác biệt, vẫn phải vừa sống vừa nghĩ mà thôi. Suy nghĩ đến kiệt quệ cũng không phải chuyện không thể xảy ra và có lẽ những suy nghĩ đang dần len lỏi vào từng ngóc ngách tâm trí, bào mòn tinh thần cô. 



Cô cho tay vào túi áo khoác lấy ra chùm chìa khóa, chẳng thể đếm được số lần cô ra chìa vào ổ, vẫn là khung cảnh quen thuộc chào đón cô, căn hộ lạnh lẽo tối om, không tiếng động, không có dấu hiệu của bất cứ sinh vật sống nào ngoài chính mình. 



Có lẽ cô nên bắt đầu nghĩ về việc nuôi một chú chó hay mèo, hoặc lạ lùng hơn là một loại bò sát nào đó. 



Cô vứt cặp da xuống cạnh sofa, nằm dài. Miễn là cô bất động, mọi thứ lại quay về trạng thái tĩnh lặng. Cô nhắm đôi mắt mỏi nhừ vì phải đọc hồ sơ cả ngày dài, nhưng hễ nhắm mắt, khung cảnh tối hôm đó lại hiện ra sống động và rõ nét. Ban đầu là những dải màu mơ hồ, đen của mặt sông, xám của chiếc hoodie gã mặc, đỏ của máu...sau đó là những dòng ký ức đứt quãng, khuôn mặt méo mó của gã, nụ cười giễu cợt, cả thân mình đổ rạp, đôi mắt mở trừng nhìn cô.



Cô bật dậy từ sofa, căn phòng bít bùng không gió nhưng vì lý do gì đó cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô mò tìm gói thuốc trong túi áo khoác. Điếu thuốc vừa chạm đến môi, dòng ký ức khác lại ùa về, bàn tay gã tóm lấy điếu thuốc vứt xuống đất, cô thở dài quăng gói thuốc lên bàn. 



Cô lê bước mệt nhoài quay vào phòng tắm xả vòi, từng vốc nước tạt liên tục vào mặt đến khi khuôn mặt cảm nhận được rát buốt, cô ngừng, tựa vào bồn, những giọt nước trượt dài xuống chóp mũi. 



Bằng cách nào đó, gã biết mọi thứ về cô, gã có bằng chứng tối hôm đó, gã còn sống thì nỗi đe dọa vẫn còn. Cô tự nhủ với bản thân rất nhiều, cô tự biện minh trước tòa án lương tâm rằng gã không chết thì cuộc đời của cô sẽ kết thúc thật bi thảm, bất cứ ai cũng sẽ tán đồng với cô bởi chẳng ai chọn một kẻ vô dụng thay vì một cảnh sát. Chỉ có những suy nghĩ đó mới kéo cô thoát khỏi dằn vặt lương tâm. 



Hoặc còn một lý do khác mà cô không muốn ai biết.

[Jenlisa/Lini] Ego (DONE)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ