6.

754 78 12
                                    

có lẽ đêm qua trước khi tôi thiếp đi, lee minho đã mặc cho tôi chiếc váy này, vậy nên lúc min hae vào đây, tôi đã không phải rơi vào hoàn cảnh xấu hổ. tôi bước về phía min hae một cách chậm rãi, dang tay xoa xoa mái đầu lưa thưa của con:

"nào, chào chú lee đi con."

lee minho ngồi dậy và đi về phía hai người chúng tôi. anh không gấp gáp, nhưng chính tôi lại không thể bình tĩnh được, tôi đang sợ điều gì đó mà tôi cũng không rõ. khi lee minho đã khụy gối xuống và nắm bàn tay min hae cẩn thận, tôi vẫn ở bên cạnh con, khư khư giữ lấy bàn tay còn lại.

lỡ như anh giành quyền nuôi con với tôi. nhưng trước giờ anh chưa từng so đo như vậy. không, nhưng min hae là con gái ruột của anh, làm sao anh có thể không nghĩ tới việc đó.

tôi càng nghĩ càng đau đầu. nếu đơn thuần anh chỉ muốn giành min hae lại từ tôi, có nhất thiết phải đứng ngoài mưa cả đêm, có cần phải có những hành động thân mật vượt quá giới hạn với tôi hay không? tôi mơ hồ nhớ về lời anh nói đêm qua, gò má dần dần nóng lên.

lee minho nhanh chóng chú ý tới vẻ mặt tôi. tôi lo rằng anh sẽ nói gì đó khiến min hae không tiếp nhận được, nào ngờ đâu khi tôi vừa định chặn anh lại, anh đã vỗ ngực giới thiệu với min hae rằng:

"chào min hae, chú là minho." anh không tranh giành cánh tay còn lại của con với tôi, ngược lại buông tay con ra và nựng lên gò má hây hây của nó. min hae không tránh né anh. con cứ đứng ngây người, giương đôi mắt bồ câu trong veo nhìn anh - là nhìn ba ruột của nó - như thế. "con bao nhiêu tuổi rồi?"

"con bốn tuổi rưỡi rồi ạ!", min hae trả lời khi tôi còn chưa kịp phản xạ. như thế không phải rõ rành rành rồi sao? chúng tôi ly hôn năm năm, con bé lại bốn tuổi rưỡi, lee minho có là kẻ ngốc cũng không thể không biết còn bé là giọt máu của anh. tôi từ từ buông tay min hae ra. và tránh né ánh mắt của ba con bé.

sau cái ngày ấy, tôi đã nghĩ lee minho sẽ làm gì đó lớn lao, dữ dội, và nằng nặc đòi nhận con. tôi chợn vợn lo âu rằng anh sẽ tìm mọi cách lấy lòng min hae, đẩy khoảng cách giữa tôi và con đi xa để có thể bước chân vào khe hở ấy.

nhưng không.

trái với những suy đoán vớ vẩn của tôi, lee minho đã hoàn toàn không làm thế. so với việc cố tình tìm mọi cách để chiếm tình cảm của min hae, là tôi, hay bất cứ ai cũng đều thấy, anh ân cần với cả hai chúng tôi. anh ân cần một cách đầy nhẫn nại và dịu dàng. không vồ vập, không hấp tấp. anh thuê một cái nhà nhỏ vỏn vẹn ba phòng ở cạnh nhà tôi. lòng đề phòng lớn được tôi dựng lên khiến tôi cho rằng chuyện anh hành xử như vậy được được một thời gian; rồi cũng sẽ thay đổi mà thôi. 

thế mà suốt nửa năm, gần hai trăm ngày qua với anh giống như một thói quen khó bỏ. nếu như có việc cần, anh sẽ sang, đôi khi là nấu cho mẹ con tôi vài món ngon hoặc giúp tôi đưa min hae tới nhà trẻ, khuân kiện quần áo mới vào shop. tôi không dối lòng khi nói mình an tâm mỗi khi có anh bên cạnh, nhưng cũng lo lắng tột cùng vì sợ tất cả chỉ là một màn kịch do anh dựng nên.

lúc viết những dòng này, tôi vẫn chưa biết rằng anh cũng giống như tôi, yêu đối phương âm thầm, lặng lẽ, không cầu hồi đáp suốt mười năm.

shortfic | cứ thế, đã rất nhiều năm | lee know x youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ