2. Y Quán Viễn Tư

664 52 3
                                    

Hai người quay về Tuyết Cung khởi động mật đạo. Rời khỏi Cung Môn.

-

"Tuyết Tuyết, kẹo này vị như thế nào vậy?"

'Tuyết Tuyết' nghe người nọ gọi mà chán chưởng. Cái biệt danh này kỳ quái quá, hắn rất khó tiếp thu được không.

"Lão bản, lấy một xâu kẹo hồ lô và một gói bánh hoa quế"

Cung Viễn Chủy nghe hắn nói có chút đơ ra. Chỉ nói đùa thôi mà, y cũng đâu có thích ăn kẹo

Dọc theo tuyến đường chính, họ đến trấn nhỏ bên cạnh. Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi, kéo tay Tuyết Trùng Tử chạy theo tuyến đường vào trấn.

Tuyết Trùng Tử chưa kịp phản ứng đã bị kéo chạy đi. Có chút lơ mơ nhìn người phía trước.
Cung Viễn Chủy quay lại nhìn y. Nụ cười rạng rỡ treo trên đầu môi, ánh nắng sáng chiếu theo đường nét khuôn mặt làm nó tỏa sáng. Trông rực rỡ và bắt mắt biết nhường nào. Tuyết Trùng Tử nhếch môi, để mặc cho y kéo mình đi. Thiếu niên dương quang này là của hắn!

Người dân trong trấn nhỏ có vẻ đã quen mặt Cung Viễn Chủy nên chẳng thấy lạ lẫm gì. Có người còn quay ra chào hỏi y, gửi điểm tâm hay chút đồ lặt vặt cho y. Người cầm chúng không ai khác ngoài Tuyết Trùng Tử. Hắn tự nguyện đấy.

Ngay trung tâm trấn là một y quán với sự tấp nập.

"Viễn Tư được xem là trung tâm quản lý của Trấn Thu Thủy, các thế lực giang hồ bước vào đây đều phải trở lại trang thái trung lập, cho dù là kẻ thù diệt môn có đang được cứu sống ngay trước mặt cũng chẳng thể làm gì"

Cung Viễn Chủy nói đến đoạn cuối không khỏi nhếch môi cười. Cái luật này không phải do người của Viễn Tư đặt. Mà là do giang hồ đặt. Ban đầu, y sư của Viễn Tư đang cứu sống một tên trộm mộ vừa bước nửa bước vào quỷ môn quan. Con cháu của cái mộ hắn đào tìm tới tận cửa y quán, đòi đánh cả y sư vì cứu sống kẻ đào mộ nhà hắn. Chủ y quán vừa hay thấy nên ám vệ của Viễn Tư đã ra tay ngăn cản. Nói rành mạch không trật chữ nào, chửi thẳng vào mặt tên kia không thèm kiêng nể. Tên dòng họ cũng đào cả ra
"Nghe cho rõ, đã thanh toán ngân lượng hay bất kỳ thứ gì có thể quy đổi đầy đủ thuốc men và bệnh phí chính là người bệnh của Y Quán Viễn Tư chúng ta, dám ra tay ở đây, Lạc Thị Minh Khê chán sống rồi sao?"
Độ uy tín của Viễn Tư từ ngày đó xác lập giang hồ. Y quán là một, tin tức là hai.

Cung Viễn Chủy ngày đó có thể xem như là vớt được một cái cây đại thụ.

Tuyết Trùng Tử như đã biết từ lâu, bước theo bước chân của Viễn Chủy vào y quán. Y sư như đã chờ từ lâu. Bước tới chỗ y chắp tay chào hỏi rồi lên tiếng.

"Viễn Công Tử, Tuyết Công Tử, chủ nhân hiện đang ở thư phòng soạn sổ sách, hy vọng sau khi bàn xong công việc, mong ngài lưu lại giúp quán bốc thuốc cho quý khách"

Cung Viễn Chủy nghe xong cũng không phản ứng nhiều. Gật nhẹ đầu

"Ta đã biết, sau khi xong việc sẽ lưu lại quý quán"

Không đợi vị y sư kia đáp lại, đã nắm tay Tuyết Trùng Tử kéo đi.

Xuyên qua dãy hành lang dài đằng đẵng, đi qua các tòa viện thủ nơi bệnh nhân nằm lại. Bước tới phòng chế dược, Viễn Chủy ngó nhìn rồi lại luyến tiếc bước đi. Tuyết Trùng Tử nhìn hành động của y khẽ cười

[VCV] TỬ VIỄN TUYẾT LIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ