Photo 19 : Chú có em. [ End ]

3.7K 342 17
                                    

      Trời trở gió, Krung Thep vào đông rồi. Tròn hai năm ngày mối tơ duyên được nối kết, chú và em chỉ có yêu nhau hơn chứ tuyệt đối không có chuyện chán ghét. Em dọn tới ở chung với chú, ngày ngày trước khi đi làm sẽ tặng nhau một nụ hôn, tối đến về sẽ cùng ôm nhau ngủ trên chiếc giường ấm áp.

Chú đi làm nhớ em quá, cũng chỉ dám lén giờ ăn trưa gọi về với em. Chị Pam quản nghiêm, bây giờ chú không thể thích thì về thích thì cúp tiết được nữa, chỉ có thể vừa ăn vừa thút thít "Phuwin ơi nhớ em quá".

Nhiều khi đang làm mấy chuyện không đứng đắn, chú học đâu ra cái thói nói mấy câu hư hỏng, Phuwin chỉ có thể vừa đỏ mặt vừa thì thầm trách mắng. Sinh nhật chú em sẽ lén lút chuẩn bị quà, dù biết sẽ bị giáo dục về tội lãng phí... nhưng mà kệ chứ, là chú của em thì ngày lễ gì cũng phải có quà.

Năm nhất là vậy, nhưng sang năm thứ hai, Phuwin lúc này đã biết nên tặng chú cái gì rồi. Món quà năm ấy chú không thể quên được, cũng không thể mở miệng ra mắng yêu em được, vì chú thích nó lắm.

Phuwin bò sữa, quấn nơ trên cổ, mời gọi chú tới bóc quà.


"Chú ơi, lễ Songkran này chú có định đi đâu chơi không?" Phuwin nằm trong lồng ngực của người thương, hai tay nhỏ sờ sờ nắn nắn tay chú già, Phuwin đặc biệt thích nghịch ngợm vens tay của chú, như giây điện giật vậy, giật em thích mê ly.

*Lễ Songkran giống như ăn tết, tuy nhiên bên Thái có những phong tục tập quán khác bên mình nên là cũng không hẳn là giống 100%.

Pond Naravit đang chăm chú ngồi nghe tin tức trên màn hình TV lớn, chú chỉ bâng quơ nói một câu :"Không biết nữa, chắc ở nhà đợi em về"

Năm ngoái, trong lúc Phuwin về thăm nhà mấy ngày nghỉ lễ, chú Pond đã tranh thủ thả lỏng bản thân, đi tới những nơi chú muốn để khôi phục niềm đam mê cũ - chụp lại cảnh sắc. Mà chú lại quên mất, mấy ngày lễ như thế này mọi người thường nghỉ ngơi, không buôn bán làm ăn nặng nhọc. Chú bị đói mấy ngày, không chịu nổi nữa lại phải quay về chung cư nhỏ.

Mấy năm trước khi em bước vào cuộc sống của chú, chú Pond chẳng hề mảy may tới mấy cái lễ hội truyền thống này. Lễ hội là để về bên gia đình, nhưng chú lại không có gia đình. Ngày này tháng nọ chỉ biết vùi đầu mình vào công việc, nhiều thành quen, nhiều lúc làm việc tới tận hai, ba giờ sáng, chú mới nhận ra là mình đã thiếu mất một bữa ăn rồi.

Một lát bánh mì nhỏ, một cốc cà phê.

Sau đó chợp mắt tầm hai tiếng đồng hồ, khi mở mắt lại phải tập trung cho sự nghiệp.

Thì... mặc dù chú không cần sự nghiệp lắm.

Cuộc đời chú nát bét, chết đói nữa chắc cũng chẳng sao.

Chỉ là làm việc nhiều hơn một chút, nỗi khát khao một gia đình cũng sẽ vơi dần thêm một chút.



Mấy năm nay có em, chú mới biết phải trân trọng bản thân mình hơn trước kia. Nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, đủ giấc, không làm quá sức. Như thế thì mới khỏe mạnh bên em bé được chứ, nên mấy ngày lễ mới không có làm việc điên cuồng như trong quá khứ chú đã từng nữa.

[ PondPhuwin ] Nhiếp Ảnh Gia.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ