3

251 12 0
                                    

Sau khi ăn tối xong trời vẫn còn sớm, và gã hầu như chẳng có hoạt động giải trí nào vào những ngày trong tuần. Chiếc TV hôm nay hoàn toàn bị nhiễu sóng, và hã nhớ vài ngày trước gã nhận được một thông báo rằng gói truỳen hình gã mua lúc đầu sắp sửa hết hạn. Nhưng giờ gã quá lười biếng để bật máy tính lên gia hạn, nên gã chỉ đơn giản là tắt TV đi và ra ngoài.

Chỉ có duy nhất một quán bar trong thị trấn mà không mở cửa muộn. Theo lịch của dân cư thị trấn, nó thường mở từ bốn giờ chiều đến một giờ đêm. Vào những đêm dài đằng đẵng khi gã không có gì để làm, đến đây uống vài ly và hút thuốc để thư giãn cũng là một ý hay.

Khi gã bước vào quán bar, khách hàng đã đang túm năm tụm ba, uống rượu và chuyện trò vui vẻ. Gã liếc quanh và tìm được một chỗ trống trong góc để ngồi. Sẽ không có ai đến bắt chuyện với gã. Và gã thích điều đó.

Gã gọi một cốc bia và châm thuốc. Trong không gian không quá ồn ào, người ta truyền tai nhau những tin đồn. Nhân viên pha chế mang đồ uống đến cho gã, rồi quay trở về quầy bar và bắt đầu cắt một quả chanh với biểu cảm ngưng trọng. Gã khịt mũi, và khi gã nhìn quả chanh màu xanh, gã có thể ngửi được mùi chua khiến người ta ứa nước miếng.

Quán bar nhỏ đến nỗi không cả có sân khấu, nhưng trong góc vẫn có một cái ghế và micro được tận dụng làm sân khấu. Thỉnh thoảng khách hàng sẽ lên cao hứng hát một bài như thể đây là quán karaoke, và người ta sẽ đáp lại bằng một tràng pháo tay hoặc một loạt tiếng boo và trêu chọc, tất cả như gia vị thêm cho hoạt động giải trí ban đêm.

Góc sân khấu lúc này trống rỗng, và tất nhiên gã không có hứng thú với nó chút nào. Lí do gã để ý đến nó là bởi vì một người lạ mặt mặc đồ đen đang bước về phía micro, trên tay cầm một cây đàn acccordion mà chủ quán đã bỏ đi nhiều năm.

Kẻ lạ mặt.

Gã nhận ra kẻ lạ mặt này chính là người đàn ông đã ở thư viện suốt cả ngày hôm nay. Hôm nay ở thư viện, khi Jim đứng trông quầy thủ thư, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết mà gã không biết tên và chăm chú đọc nó, gã lấy ra cái thang từ góc và đi về phía giá sách, không có vẻ gì là quan tâm đến khu tự đọc vẫn vắng tanh không một bóng người.

Gã kiểm tra từng quyển sách trên giá một. Nhiều trang sách bung cả ra khỏi bìa, bị gấp góc cẩu thả. Gã vuốt thẳng chúng ra ngay ngắn, rồi đặt lại đúng vị trí, vẫn tận tuỵ vì công việc như mọi khi.

Thường thì khu tự đọc sẽ lác đác có vài người vào những ngày trong tuần. Âm thanh duy nhất trong không gian nhỏ bé là tiếng gã thỉnh thoảng lê cái thang và tiếng lật sách của mọi người. Buổi chiều, ánh nắng mặt trời lấp lánh cũng góp vui, rót lên một khoảng rộng khiến người ta chói mắt.

Gã biết gã chẳng thể trông cậy gì vào Jim. Suốt từ lúc ăn trưa đến giờ anh ta biến mất tăm. Gã chỉ có thể tự xuống khỏi cái thang gỗ, đặt danh sách các đầu sách xuống, và đi qua khu tự đọc để kéo rèm che bớt nắng, dù rằng cũng chẳng có tác dụng gì lắm.

Có gần mười người trong khu tự đọc, hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc, ngoại trừ một người lạ gã nhớ chưa từng gặp trước đây - người đàn ông đang ngồi trên sân khấu lúc này. Khi anh ta lướt qua khu đọc sách, người đàn ông lạ mặt ngước lên và nhìn gã, rồi mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt gã. Anh ta có vẻ như là khách hàng thường xuyên ở đây. Cứ hai ngày một lần anh ta lại đến để đọc sách, và chưa gì đã quen mặt với gã rồi. Nhưng gã vẫn không nhận ra anh ta một chút nào. Nên gã chỉ có thể lịch sự gật đầu, và sau khi kéo rèm, gã định sẽ quay lại tiếp tục công việc.

[AkaiGin][Fic dịch] Caught my loveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ