Chương 7: Mộng du.

356 45 3
                                    

Kể từ ngày thi thể Vân Tước trả về trước mắt nàng, hàng loạt sự kiện liên tiếp kéo đến không kịp trở tay, cũng đã lâu Vân Vi Sam gần như không có giấc ngủ nào đúng nghĩa.

Sự phòng bị khiến tinh thần nàng kẹt lại trong trạng thái căng thẳng. Những lo âu tựa giọt nước tràn ly, nhiều lần đánh thức nàng khỏi cơn mộng mị sau khoảnh khắc nàng nửa mơ nửa tỉnh.

Như thường lệ, đêm này nàng ngủ không sâu.

Trong gian phòng vốn tìm không thấy kẽ hở bỗng có tiếng gió lùa, quả cầu mây theo khoảng trống vừa xuất hiện từ trên trần rơi xuống, nảy nhẹ dưới đất rồi lăn đến cạnh chân giường.

Vân Vi Sam lúc này hoàn toàn tỉnh táo, nàng thu mình vào một góc, kiên nhẫn nhìn tia sáng le lói từ ánh trăng truyền vào chầm chậm khép lại trên mặt sàn.

Một lần nữa bị bao trùm bởi bóng tối. Vân Vi Sam lê thân người ê ẩm đến gần quả cầu mây, nàng dè dặt thăm dò.

Chợt nghĩ đến một chuyện, nàng nhặt lấy cầu mây, tiếng đồ vật cạ vào nhau khe khẽ phát ra theo chuyển động của nàng, "ting ting tang tang", Vân Vi Sam càng tin chắc nhận định của mình tám chín phần chuẩn xác.

Sau nỗ lực tháo gỡ quả cầu mây, trong lớp đệm chứa đầy những chai sứ nhỏ khác loại cùng chiếc túi gấm thô sơ màu xanh nhạt, trong túi gấm có vài dòng thanh thoát. Vân Vi Sam không dám thắp đèn phòng, nàng chỉ đốt một cây nến nhỏ, xoay mặt vào một góc tường kín đáo.

"Tuy không tìm được quá nhiều dược liệu, cũng không thật sự sành sỏi y thuật, nhưng ta mong thứ này có thể tạm thời giúp cô nương bình an. Chuyện của cha... thật sự cảm ơn nàng."

Hai mắt nàng ửng đỏ, Vân Vi Sam biết rõ người gửi đến là ai. Thuốc giảm đau, thuốc mỡ và cả... Bách Thảo Tuỵ, những thứ này gắn liền với chàng ấy gần như nửa kiếp người.

Chàng ấy luôn ấm áp đến đau lòng, khờ khạo cho đi toàn bộ những điều tốt nhất chàng sở hữu, chẳng mảy may kẻ nhận lấy có thật sự thiện tâm như điều chàng mong đợi.

Là Tử Vũ của nàng.

Lạch cạch.

Tiếng khoá cửa vang lên chặn đứng mạch cảm xúc, Vân Vi Sam giấu túi gấm sau lớp áo, vội vàng gom hết những thứ còn lại dồn vào góc giường, dùng lớp chăn chắn lên với hy vọng có thể qua mắt được người ngoài cửa.

Cung Viễn Chuỷ nghe thấy động tĩnh lạ trong phòng, hắn lập tức tăng tốc hành động. Khi cửa phòng bật mở, trước mắt hắn là hình ảnh thiếu nữ đang thẫn thờ đứng đó, tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt nhỏ, ánh mắt nàng mờ mịt, bị thu hút bởi sự xuất hiện của hắn lại giống như không thật sự nhìn thấy hắn.

Đang mộng du?

Cung Viễn Chuỷ nhoẻn miệng cười.

Mỗi lần trông thấy nụ cười này của hắn, Vân Vi Sam thật lòng có chút rợn sống lưng. Nàng không nghĩ sự vờ vịt này có thể qua được ải, nhưng thời gian cấp bách, nếu để hắn phát hiện sơ hở hoặc lại chọc hắn phát điên như lúc chiều, nàng lo rằng hắn sẽ giày vò nàng đến không còn hình dạng.

[Vân Chi Chủy - Sam Vũ Dục Lai] Nghịch.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ