Chương 9

36 8 1
                                    

Khi Yeonjun tìm được lối đến nhà thi đấu thì cũng là lúc cả đội đã quay trở lại sân tập luyện. Anh thầm trách cái bản đồ trường vẽ sao mà khó hiểu quá, làm anh đi muốn gãy giò mới tìm đến được đây, ai mà ngờ được hội trường và nhà thi đấu lại cách nhau một khoảng xa đến vậy cơ chứ.

Đến cửa, Yeonjun khẽ ló đầu vào, nhìn không khí tập luyện căng thẳng ở đây mà anh cứ nuốt nước bọt liên tục. Thì ra đây là áp lực tạo kim cương mà người ta thường hay nói sao?

Liếc mắt một lượt thì cũng thấy Taehyun, anh rón rén đi sát mép tường để đến chỗ cậu. Chân đi nhưng mắt Yeonjun lại chẳng nhìn đường mà bắt đầu để ý đến quả bóng cao su màu cam kia, ánh mắt anh cứ đảo liên hồi theo quả bóng không trật nhịp nào, nom thích thú vô cùng. Cho đến tận khi ngồi xuống cạnh Taehyun rồi thì mắt anh vẫn cứ 'đuổi theo' vật tròn tròn trên sân mãi thôi.

"Anh thích bóng rổ à?" - Taehyun nghiêng đầu hỏi.

"Không hẳn..." - Yeonjun ngập ngừng - "Chỉ là tôi từng chơi nó khi còn học ở trường cũ, lúc đó đội thiếu người dự bị nên thầy gọi tôi vào."

"Ồ, thì ra là vậy" - Taehyun gật gù.

"Thế còn cậu, sao không ra tập với đội mà lại ngồi đây với tôi?"

"Em á? Em chỉ bám càng anh Soobin đến chơi cho vui thôi, chứ cổ tay như này em chả dám vào tập cùng."

Taehyun vừa cười vừa giơ cổ tay đang quấn đầy băng gạc lên.

"Ôi trời, giờ tôi mới biết tay cậu bị thương đấy!" - Anh ngạc nhiên.

"Chắc tại em toàn mặc áo khoác nên anh không để ý, tay em bị bong gân từ giải năm ngoái đấy. Thấy đầu kỳ nghỉ đông nó cũng hòm hòm sắp khỏi rồi, mà khổ nỗi bị ông anh quý hóa lôi đi tập bóng cùng, thế là lại dính chưởng tập hai. Haizz, Ông bác sĩ điều trị nghe chừng cũng ngán em lắm rồi."

Taehyun vặn nhẹ cổ tay mấy cái rồi thở dài. Yeonjun nghe người kia nói thế thì phì cười:

"Anh em cậu chăm thật, mùa đông vẫn đi tập bóng."

"Ui dào ôi, em có thiết tha gì đâu. Chỉ có đằng kia là tính tình thất thường, cứ hứng lên là đi tập thôi." - Taehyun chép miệng chán nản. - "Nhưng may sau lần đấy ảnh cũng chẳng lôi em đi theo nữa, nên giờ cổ tay em cũng ngon rồi, vẫn kịp giải thành phố, hì hì."

Thấy Taehyun cười Yeonjun cũng cười theo, cả hai ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu. Taehyun đem hết tật xấu của Soobin ra phô với anh, rồi lại lái sang buôn đủ các thứ trên giời dưới biển khác. Chỉ có hai người thôi mà tưởng chừng như ti tỉ câu chuyện của mấy người gộp lại, cứ người này nói người kia lại ồ lên, ai không biết nhìn vào lại cứ tưởng là đôi bạn tri kỷ ấy chứ.

Và Soobin cũng không ngoại lệ, cậu để ý hai người nói chuyện từ nãy giờ và tỏ thái độ ra mặt. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy Yeonjun vui vẻ nói chuyện với người khác là cậu lại thấy bực bội trong người, đã nói chuyện thân mật thì chớ, lại còn cười cười rồi vỗ người nhau nữa chứ, nhìn tức chết đi mà.

Cậu và anh đang chiến tranh mà anh cứ vô tư như không ý, còn cậu thì phải ôm cục tức trong người 24/7, thật là không công bằng! Đấy là Soobin nghĩ, còn Yeonjun như nào thì cậu đâu có quan tâm, chỉ biết rằng cái tên mới chuyển đến kia đang cố tình tỏ ra thân thiện với mọi người để thách thức cậu thôi, 'Càng nghĩ càng tức mà!'.

Soojun | Thiên Thần Mặt TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ