[Mặc Đế] - Phần 10

972 52 9
                                    

"Công tử, nếu ta kể cho công tử mội chuyện vui, liệu công tử có thể vì ta mà sống tiếp được không?"

Thượng Quan Thiển dụi mặt vào lồng ngực chàng như một cô mèo nhỏ, ngón tay nàng níu chặt lấy vạt áo Cung Thượng Giác, tựa như sợ rằng bỏ ra là chàng sẽ biến mất. Cung Thượng Giác không nói gì, chỉ lặng lẽ ghì chặt cái ôm của mình. Chàng biết lời hứa này mình không giữ được, nên chẳng thể nào trả lời nàng.

"Ta mang thai rồi, công tử, ta và công tử có con rồi."

"Công tử đừng bỏ mặc mẹ con ta, có được không?"

Thượng Quan Thiển khóc nấc. Từng giọt, từng giọt nước mắt của nàng thấm vào da thịt Cung Thượng Giác. Thượng Quan Thiển cảm nhận được cơ thể người đàn ông cứng đờ, mãi chẳng có biểu tình gì, nàng bèn buông tay, ngồi thẳng người dậy muốn xem chàng. Chỉ thấy công tử trân trân nhìn mình, viền mắt ứng đỏ, ánh mắt hoảng hốt như không dám tin đó là sự thật.

Thượng Quan Thiển cầm lấy tay chàng, đặt lên bụng mình. Qua lớp váy trong, Cung Thượng Giác có thể cảm nhận một chiếc lùm nho nhỏ nhô lên, thật mềm mại đáng yêu, chiếc eo không còn gầy gò phẳng lặng như lần đầu mình ôm nàng.

Như có một thứ gì đó sụp đổ trong lòng Cung Thượng Giác. Mới mấy phút trước đây thôi, chàng đã sẵn sàng chấp nhận kết cục của bản thân mình, nhưng ngay bây giờ chàng lại khát khao được sống tiếp. Ngay khi bản thân không ngờ tới nhất, chàng biết được mình một lần nữa lại có một gia đình đủ đầy, một cái gì đó gọi là hạnh phúc.

"Thiển Thiển, cảm ơn nàng." Cung Thượng Giác nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, run rẩy đặt một nụ hôn lên trán nàng. Cảm nhận được nụ hôn nóng rực của công tử, mí mắt nàng rung nhè nhẹ, đẩy hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng cứ vậy, không dừng khóc được. Môi Cung Thượng Giác dịu dàng lướt xuống mí mắt của nàng, rồi phủ lên chóp mũi, dừng ở đó một lúc rất lâu.

Những ngày Thượng Quan Thiển ở Giác Cung, phần lớn thời gian công tử luôn đề phòng nàng. Nàng biết công tử có chút thương xót mình, có chút chiều chuộng mình, có chút cưỡng không lại được sự tán tỉnh của mình, nhưng không ngờ sẽ có lúc chàng dịu dàng gần gũi như vậy. Trái tim nàng một lần nữa rung động mãnh liệt.

Thượng Quan Thiển thôi không khóc nữa, mở mắt ra nhìn chàng. Nàng chủ động áp đôi môi nhỏ xinh của mình lên cánh môi chàng, nhẹ nhàng ngậm lấy. Cung Thượng Giác đưa tay lên ôm lấy chiếc gáy mảnh mai của nàng, kéo gần lại, hôn nàng thật sâu.

Mùi máu tanh hoà cùng vị nước mắt mặn chát cũng không thể ngăn họ lại. Nếu hôm nay là cơ hội cuối cùng, vậy thì hãy cho họ sống thật với lòng mình một chút đi.

Ở gian ngoài, Vân Vi Sam và Nguyệt Trưởng lão vô tình thấy cảnh tượng ấy, trong lòng cũng có chút xót xa. Nguyệt Trưởng lão nhớ lại đoạn tình cảm sinh tử cách biệt của mình cùng Vân Tước, không khỏi đồng cảm với sự đau thương của Thượng Quan Thiển.

"Nguyệt Trưởng lão, không phải lúc trước ngài nói với ta, tìm người vận công đổi máu có thể đẩy độc cổ trùng ra khỏi cơ thể sao?" Vân Vi Sam nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi.

[Fanfic Vân Chi Vũ • Cung Thượng Giác] Mặc ĐếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ