[Mặc Đế] - Phần 12/Kết

1.2K 45 8
                                    

Thượng Quan Thiển ngồi xuống, cẩn thận viết từng nét chữ theo lời công tử đọc. Hương nguyệt quế chính tay nàng cho vào nghiên mực thoang thoảng trong không khí khiến mắt nàng cay xè.

Cung Thượng Giác ở bên cạnh yên tĩnh nhìn nàng. Nét chữ của nàng rất nắn nót, mềm mại, nhưng cũng rất thanh thoát dễ nhìn. Chàng vốn luôn tò mò, người con gái đa mưu túc kế như vậy, liệu nét chữ sẽ như thế nào. Hoá ra lại thật dịu dàng nữ tính.

"Giác cung trên dưới tuân theo sự phân phó của Chấp Nhẫn và viện Trưởng lão, một lòng vì Cung Môn. Thị vệ Hồng ngọc Kim Phạn, thị vệ Lục ngọc Kim Phục và Lăng quản gia thông thạo công việc, có thể tin tưởng tuyệt đối. Thượng Quan cô nương quy hàng Cung Môn, có công giúp đỡ tiêu diệt Điểm Trúc, thủ lĩnh Vô Phong, hiện đang mang thai. Kính mong Chấp Nhẫn và các Trưởng lão bảo vệ nàng và hài tử một đời bình an."

Chính tay viết tên mình xuống, Thượng Quan Thiển có chút run rẩy.

"Chàng không còn ở đây, liệu bọn họ có tin ta?"

"Vậy nên ta phải để lại thư này. Có lời này của ta, bọn họ sẽ không làm khó dễ nàng." Cung Thượng Giác đưa tay ra cầm lấy con dấu muốn đóng vào bức thư, nhưng những ngón tay cứng đờ như không muốn nghe lời chàng. Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng lắm lấy tay chàng, giúp chàng cầm chắc con dấu đóng xuống.

Bức thư dành cho thuộc hạ Giác cung ngắn gọn hơn, chỉ dặn dò trên dưới đồng lòng, phục mệnh Chấp Nhẫn, tiếp tục công việc, bảo vệ Thượng Quan Thiển và con của hai người.

"Con dấu của ta có giá trị với toàn bộ Giác cung. Cho dù viện Trưởng lão làm khó nàng, Giác cung cũng sẽ bảo vệ nàng và con an toàn. Nếu nàng không ở lại Cung Môn nữa, Kim Phục sẽ đi cùng nàng. Ta dặn nàng, cũng đã dặn hắn, nàng làm gì cũng phải nghĩ trước sau, không được liều mạng."

"Đến lúc này rồi mà chàng còn nghĩ cho ta." Thượng Quan Thiển bất lực, muốn khóc.

"Ta đâu thể để con ta khổ được." Cung Thượng Giác cười nàng mít ướt, muốn đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhưng bàn tay vô lực không cho phép chàng làm điều ấy.

Bức thư dành cho Viễn Chuỷ cũng đã ráo mực, Cung Thượng Giác cũng lịm dần. Nguyệt Trưởng lão biết chàng không còn gắng gượng được bao lâu nữa, cho người đi gọi Cung Tử Vũ và các Trưởng lão khác tới. Cung Môn tan tác, e rằng họ còn bộn bề, nhưng vẫn nên để họ tới đây một chuyến.

Thượng Quan Thiển cũng biết mình không giữ được chàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, ghé đầu lắng nghe nhịp tim chậm dần của Cung Thượng Giác.

"Thiển Thiển, xin lỗi nàng. Ta sẽ không giữ nàng ở lại, trước giờ nàng sống trong đau khổ, sau này hãy đi tìm hạnh phúc cho mình." Chàng không muốn vì cái chết của mình mà Thượng Quan Thiển lại tự giam mình trong cái lồng thù hận sống tiếp mười năm.

Thượng Quan Thiển ở trong lòng chàng điên cuồng lắc đầu.

"Công tử, ý nghĩa của đỗ quyên là gì?"

"Là ta mãi mãi thuộc về chàng. Một lời đã định."

Bảo Cung Thượng Giác có vui không, vui chứ. Như chính đỗ quyên nở trong lòng chàng, đến cuối cùng biết được tâm ý của Thượng Quan Thiển, chàng đã mãn nguyện rồi. Vui nhưng cũng đau lòng. Nàng còn rất trẻ, không muốn để nàng lỡ dở cả đời.

[Fanfic Vân Chi Vũ • Cung Thượng Giác] Mặc ĐếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ