"cho nhau cởi áo qua đầu...
phủ lấy thân nhau dù nắng mưa dãi dầu.
thương nhau nắm lấy dây trầu,
giữ lấy buồng cau cho đến khi bạc đầu..."...
Song Tử cùng Nhật Tư nằm cạnh nhau tại căn nhà chồi đó suốt cả đêm, đến tờ mờ sáng gà gáy cả hai mới thu dọn lại căn nhà chồi trở lại như cũ rồi ra về.
Song Tử trong người cứ lâng lâng khó tả, anh cũng chẳng biết phải dùng từ nào để miêu tả cho hết cảm xúc bây giờ nữa.
Nhật Tư trên suốt đường đi em cứ cúi gầm mặt xuống đất, mím chặt môi không nói không rằng một từ nào cả.
đến khi cậu hai gọi vài ba tiếng em mới giật mình đáp lại.- em hối hận hở Tư?
Nhật Tư ngay lập tức phản biện.
- đâu có, mà sao anh lại hỏi vậy?
- thì anh thấy em cứ buồn buồn, có chuyện gì em lại giấu trong lòng nữa sao?
Song Tử dừng xe không dắt nữa, anh nghiêm túc xoay người đối mặt với Nhật Tư.
- em không có, anh nghĩ nhiều rồi.
- anh cũng mong rằng chỉ là do anh nghĩ nhiều, Nhật Tư anh hỏi em đôi câu được hông?
Song Tử vô cùng thắc mắc suốt từ đêm hôm qua cho đến tận bây giờ, vừa dắt chiếc xe đi tiếp anh vừa ngỏ ý hỏi thẳng.
Nhật Tư vò chặt túi áo bà ba, vừa đi vừa trả lời.
- anh Song Tử hỏi đi, Tư sẽ trả lời đặng cho anh tỏ.
cậu hai mím môi thật lâu mới lấy được bình tỉnh để hỏi.
- tại sao Tư lại quyết định cho anh?
Song Tử hỏi câu này với một tâm trạng vô cùng căn thẳng, thế mà Nhật Tư lại phụt cười. như thế là sao anh cũng chẳng hiểu nổi?
- anh nghiêm túc đó nghen, Tư trả lời mau đi. tại sao em lại mần như thế chớ?
- thì có sao đâu, bây giờ Tư là người yêu của anh nên Tư cho anh là lẽ đương nhiên rồi. ai mượn anh suy nghĩ nhiều chi cho nhọc trí chớ?
Nhật Tư trả lời vô cùng thản nhiên, cũng chẳng có chút lo lắng hay gì cả. Song Tử đương nhiên sẽ khác em hoàn toàn, anh trước giờ quan niệm nếu không là gì của nhau thì chẳng có gì liên can đến nhau, còn một khi đã quyết định yêu nhau và ngủ chung với nhau rồi thì trọng trách sẽ phải lớn hơn lúc vẫn còn ngây ngô nắm tay nhau đi dạo rất nhiều lần. điều đó luôn được anh tâm niệm ngay từ khi biết được đoạn tình cảm đối với một người mà bản thân mình vô cùng yêu thương.
anh rất không hài lòng với phản ứng vô lo vô nghĩ của em như bây giờ, cậu hai lại lần nữa dừng xe lại, lần này anh gạt hẳn chân chống xuống. anh xoay người một phát đối diện thẳng với người thương đang đứng trước mặt.
- Trịnh Nhật Tư. em đừng vô tư như thế có được không? em đang làm anh rất rất lo đấy có biết không chớ? Nhật Tư, anh đang rất nghiêm túc và vô cùng coi trọng chuyện này.
Nhật Tư cũng không ngờ anh lại phản ứng như vậy, khuôn mặt của cậu hai hiện giờ đang đanh lại, hai hàng lông mày càng thêm gần lại với nhau. khiến em càng trở nên lúng túng, cũng chẳng biết nên trả lời anh thế nào mới hợp tình hợp lí nữa? thế là Nhật Tư lựa chọn cách mỉm cười, em đáp:
BẠN ĐANG ĐỌC
GF • Cậu Trương Ơi, Tư Thương Cậu!
Fanfic• GeminiFourth Ver • lowercase • Sử dụng tên Việt Nam: Trương Ngọc Song Tử × Trịnh Nhật Tư • bối cảnh tại Việt Nam. • mọi tiết tình huống truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, không có thật trong lịch sử. • có sử dụng ca dao-tục ngữ đối đáp...