Chương 393: Thức Tỉnh

21 4 0
                                    

Binh--

Tay Thất Sát kịp thời thu lại, lòng bàn tay được bảo vệ bởi chiếc găng tay Grimlock đã bắt chặt được Tụ Kiếm.

"Chơi đùa vậy là đủ rồi..." Thất Sát ném ánh mắt lạnh lùng sang, dường như đang tuyên bố... rằng hắn chuẩn bị nghiêm túc.

Tiểu Thán dùng lực ở cổ tay, tự mình bẻ gãy Tụ Kiếm, thoát khỏi sự khống chế của đối phương, sau đó quay người vung ra trảo nhận.

Bùm--

Đó là âm thanh của nắm đấm chạm vào da thịt.

Nhưng nó giống tiếng một chiếc ô tô đang chạy đâm vào một con bò hơn.

Tiểu Thán tay vừa mới giơ tay lên, nắm đấm của Thất Sát đã đánh vào trước ngực hắn.

Quyền này ra sau mà đến trước, nhanh như chớp.

Một ngụm máu lớn phun ra từ miệng Vương Thán Chi, thân thể hắn bay lộn ngược.

Lúc này, tất cả mọi người đang xem trận đấu đều im lặng, họ nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi tưởng lại đòn đánh kinh hoàng kia.

Cú đấm này của Thất Sát cũng không phải là kỹ năng, hắn chỉ là sử dụng Hồn Ý của mình: "Ultimate Fist"

Tác dụng của Hồn Ý này rất đơn giản và trực tiếp, tức là nó cho phép hắn tung ra "cú đấm mạnh nhất mà hắn có thể đấm bằng chính khả năng của mình", tạm thời có thể coi là bản yếu hơn của "hiệu suất cực hạn" của Tự Vũ.

Tất nhiên, tác dụng càng yếu thì tiêu hao càng ít.. Sự tiêu hao tinh thần lực của Thất Sát sau khi kích hoạt trạng thái "Ultimate Fist" đương nhiên không cao bằng Tự Vũ.

Một cơn gió chiều mơn trớn khắp vùng đất hoang...

Tiểu Thán ngã xuống đất, điểm sinh tồn của hắn chỉ còn 36%, xương sườn gãy đã cắt vào nội tạng của hắn, tạo ra hiệu ứng【 Đổ Máu 】dùng băng bó cũng không thể loại bỏ được.

Cú đánh vừa rồi gần như đã phá tan khả năng chiến thắng của hắn.

Khoảnh khắc bị đánh, hô hấp và máu của Tiểu Thán ngưng tụ như băng tuyết. Trong mắt hắn, thời gian dường như đã dừng lại vào khoảnh khắc đó... Hắn thậm chí còn không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy khung cảnh trong tầm mắt như ngừng lại, rồi sau đó rồi nó bay ngược trở lại... Khi phục hồi tinh thần lại, hắn đã ngã xuống đất, lúc này cơn đau khắp cơ thể dâng lên từng đợt.

Nỗi sợ hãi... quen thuộc như thể hắn đã từng trải qua. Chuyện đó đã lâu rồi... Hắn cũng ngã xuống đất như thế này, bất lực nhìn một bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình.

Cảm giác déjà vu, mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng...

......

Mười năm trước, thành phố S.

Trong một con hẻm, bốn tên côn đồ ở độ tuổi đôi mươi đang đánh đập một học sinh trung học cơ sở nhỏ hơn chúng rất nhiều.

Trong góc ngõ cụt này, có một nam sinh khác mặc đồng phục cấp hai đang co ro. Đó là một đứa trẻ mũm mĩm với những vết tàn nhang trên mặt. Vẻ mặt hắn tràn đầy sợ hãi và co rút lại, tuy biết bạo lực trước mắt là do mình gây ra, nhưng hắn cũng không dám nói một lời.

Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 3)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ