Chương 343: Trận Chiến Đỉnh Cao

79 9 0
                                    

Ngày An Nguyệt Cầm ghé nhà hôm nay là ngày 20/4, còn tận 25 ngày cho đến ngày Phong Bất Giác nộp bản thảo tiếp theo, thực tế là còn rất nhiều thời gian.

Nhưng Giác ca nhà ta lại có thói quen nhây việc sáng tác. Ngoại trừ lâu lâu có cảm hứng bất chợt thì thái độ của hắn đối với việc nộp bản thảo giống như cách một học sinh tiểu học đối xử với bài tập hè: Tháng Bảy nghĩ là kỳ nghỉ mới bắt đầu, ta sẽ viết nó vào tháng Tám; đến tháng Tám sẽ nghĩ, còn một tháng nữa lận, để giữa tháng rồi viết, mà tới giữa tháng sẽ để dành đến cuối tháng viết tiếp, tới cuối tháng lại tính ngày, còn nghĩ vẫn còn năm ngày, không cần gấp, vẫn còn ba ngày, không cần gấp,... cứ thế mà suy diễn, thường thì đến đêm trước khai giảng mới nước đến chân mới nhảy, thức suốt đêm để hoàn thành bài tập.

Tất nhiên, khi Phong Bất Giác còn học tiểu học, hắn gần như chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Bởi vì khi học lớp ba, hắn đã phát hiện cái gọi là "bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè" chẳng qua chỉ là đống xàm xí làm lãng phí tuổi trẻ mà thôi.

Các giáo viên rất nhiệt tình khi giao bài tập về nhà, nhưng đến lúc chấm bài, họ hoàn toàn không đọc nó hoặc để một vài cán bộ lớp kiểm tra việc hoàn thành thay cho họ. Vốn dĩ, nếu một lớp có mấy chục người, và mỗi học sinh nộp lên một đống lớn đó, nếu mấy giáo viên nghiêm túc chấm điểm... chỉ sợ chấm điểm tới ngày Nhà giáo cũng chưa xong.

Kết quả là chuyện này đã thành thông lệ một năm học hai lần, vừa lãng phí tuổi trẻ, vừa làm cho có lệ.

Nói trắng ra là, những thứ như bài tập về nhà trong kỳ nghỉ chỉ là thứ rác rưởi vô nghĩa được tạo ra bởi nhà trường với mong muốn chứng tỏ việc mình rất có trách nhiệm. Các học sinh không cần phải dựa vào đống rác này để củng cố kiến ​​thức của họ, còn những người không muốn học thì lại càng khó có khả năng dựa vào đống rác này để tiến bộ. Đống rác này dường như là một mớ bong bóng lớn nổi trên bề mặt của cái hố nặng mùi của giáo dục định hướng thi cử, và nó vẫn còn tồn tại đến giờ. (Hckt: Ông tác giả cay cái này lắm đúng không)

Điều kinh tởm hơn nữa là một số giáo viên tự cho là đúng sẽ thêm một phần bài tập về nhà của chính họ vào bài tập về nhà của kỳ nghỉ do nhà trường giao. Loại hành vi này sẽ chỉ truyền tải hai thông điệp: Thứ nhất, cuộc sống của người này rất không như ý, thứ hai, người này không có cách nào để trút giận.

Khi Phong Bất Giác nhìn thấu những điều này, hắn cũng bắt đầu dùng thái độ qua loa để đối phó những bài tập này, hơn nữa còn kiên trì thêm một đoạn vào bài tập kỳ nghỉ đông và hè hàng năm:

"Rõ ràng là năm nay thầy/cô cũng sẽ không chấm điểm bài tập về nhà của kỳ nghỉ cho lớp chúng con, thầy/cô chỉ đang lãng phí thời gian quý báu và mực bút bi của chúng con mà thôi.

Mấy tờ giấy này không khác gì mới đóng thành sách đã trở thành giấy phế liệu, khiến con cảm thấy rất mệt mỏi và chán nản.

Dựa trên kết quả con điều tra được, thầy/cô hoặc là hoàn toàn không nhìn, hoặc là chỉ nhìn qua loa xem chúng con có lấp đầy tập sách nhàm chán này hay chưa. Nếu đã vậy, con cũng sẽ viết đại cho xong, thấy đề toán liền điền 250, thấy đề Anh liền viết 'you are fool', thấy đề ngữ văn liền viết đại lời của một bài hát nào đó, tiện thể cũng chia đoạn văn này thành câu đơn và điền vào từng đề đó.

Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 3)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ