Chương 454: Ma Yểu Linh Xu

9 3 0
                                    

Quay ngược thời gian một chút

Cách đây không lâu, ở phía bắc thành phố, trên sân thượng của một trung tâm mua sắm.

Ngay khi Phong Bất Giác đang nói chuyện với Đoạt Linh... đột nhiên, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Đoạt Linh.

Chiếc đầu lâu khổng lồ đang cháy này vốn được bao bọc trong ngọn lửa màu đỏ cam, nhưng bây giờ, ngọn lửa xung quanh nó đã chuyển sang màu xanh lam, một ngọn lửa toát ra từng đợt lạnh lẽo...

Gần như cùng lúc đó, Thị Huyết Ma và Sám Hối Giả đứng hai bên khiêm tốn cúi đầu nói với Đoạt Linh: "Ngô Vương..." (Hckt: lính của U Vương gọi ổng là Ngô Vương, và U Vương tự xưng bản thân là cô)

Phong Bất Giác cũng ngước mắt lên nhìn kỹ Đoạt Linh hơn, hắn phát hiện trong đôi mắt trống rỗng của bộ xương hiện lên một hình bóng mờ ảo, dường như là một nhân vật đội vương miện.

"Phong Bất Giác..." Giọng nói đó phát ra từ hốc mắt của Đoạt Linh chứ không phải từ miệng, chắc chắn là phát ra từ "hình bóng" đấy, "Cô... đã nghe lời kêu gọi của ngươi." Giọng nói của hắn rất đáng sợ, như vô số tiếng rên rỉ trộn lẫn vào nhau, nhét vào ống thổi rồi vắt ra... Chỉ cần nghe hắn nói cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ra.

Tất nhiên, cũng có người không bị loại âm thanh này ảnh hưởng...

"Minh Uyên U Vương?" Phong Bất Giác lập tức hỏi bằng giọng điệu bình thường.

"Xằng bậy!" Thị Huyết Ma ở bên phải cái đầu kia xoay đầu lại, trừng mắt Giác Ca nói, "Một du khách từ thế giới khác dám gọi thẳng tên Ngô Vương..."

"Đợi đã..." Minh Uyên U Vương ngắt lời thủ hạ của mình, "Phong Bất Giác không biết cấp bậc lễ nghĩa, không sao."

"Vâng..." Thị Huyết Ma phục tùng đáp lại, nhanh chóng im lặng.

Phong Bất Giác thấy vị U Vương này rất có phong độ, nói chuyện cũng nghĩ tới hắn, lúc này đã cảm thấy chuyện này có hi vọng. Hắn thuận thế đem thay đổi chủ đề và tiếp tục, "Thứ cho tại hạ vô lễ... Không biết nên xưng hô với Đại Vương như thế nào?"

"Nếu ngươi muốn phục vụ vương quốc Tử Linh..." Minh Uyên U Vương chậm rãi trả lời, "Đương nhiên ngươi là thần dân của cô..."

"Đã hiểu." Phong Bất Giác không đợi đối phương nói xong liền đưa cái đầu gối rẻ tiền của mình ra, quỳ một gối xuống, "Ngô Vương ở trên, thần uy cái thế, pháp lực vô biên, văn thần vũ đức, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, thiên thu vạn tái, thống nhất giang hồ!"

"CMN..." Thị Huyết Ma ở bên cạnh giật mình, sự vô liêm sỉ của cái tên khách từ thế giới khác này trong nháy mắt đã vượt quá sức tưởng tượng hạn hẹp của nó.

Ngay cả Sám Hối Giả thường bình tĩnh cũng đổ mồ hôi lạnh...

"Hừm..." Minh Uyên U Vương do dự vài giây, sau đó mỉm cười, "Hahaha... Xem ra ngươi thật sự muốn gia nhập cô vương. Rất tốt... Ha ha... Rất tốt..."

Rất hiển nhiên, Minh Uyên U Vương chưa bao giờ được "khen" trực tiếp như thế này. Hầu hết những người thần phục hắn đều tỏ ra kính trọng và sợ hãi, cúi đầu xưng thần, nói gì nghe nấy. Không ai dám nói thêm gì trước mặt vị quân chủ này, thậm chí không ai dám nhìn thẳng vào hắn quá hai giây...

Thiên Đường Kinh Hãi (Quyển 3)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ