Mùi máu tanh, khói, hơi nóng, mùi của sự chết chóc, nơi này thật tệ hại. Ở đó, có những người ôm lấy nhau khóc lóc vì được sống, có những người hò reo những vị anh hùng, nhưng không có ai chú ý đến bóng hình cô gái đang lặng lẽ rời đi.
Cô gái ấy có vẻ đã thấm mệt, những bước chân của cô nện trên mặt đất một cách nặng nhọc. Cô sẽ rời khỏi nơi này, cô sẽ đưa người đàn ông mình yêu đến một nơi thật yên bình, thật quen thuộc, là nơi mà anh sẽ muốn yên nghỉ.
"Công tử, tôi có thể đi chào bọn họ hay không?"
Ở phía đằng xa, người đàn ông ngồi xếp bằng trên một phiến đá, ngón tay thon dài đang vuốt ve con mèo nhỏ đang cuộn tròn ở trong lòng.
"Đi đi."
Con mèo nhỏ nhảy ra khỏi tay của người đàn ông, quay mình liền biến thành một cô gái yêu kiều. Nếu như nhóm người Armin lại đây, bọn họ liền sẽ nhận ra đây là người bạn đã qua đời của họ, Sasha.
"Từ biệt họ cho đàng hoàng, đừng để bản thân hối tiếc."
Sasha đáp ứng xong liền hướng về phía bên kia đi. Jean, Connie, đây là lời tạm biệt của tôi.
"Một kẻ si tình, cho cô chút động viên vậy."
Chàng trai hơi vung tay, vài đoá hoa tuyết trắng hiện ra, đều hướng về phía Mikasa nhập vào.
Mikasa trong ngực ôm lấy đầu của người mình yêu, cô đã giải thoát thế giới này khỏi sức mạnh của Người khổng lồ. Nhưng mà cô đã mất đi người mình yêu, cái bọc trên tay nặng tựa ngàn cân, đè ép cô không có cách nào hít thở.
"Chúng ta về nhà thôi, Eren."
Một làn gió nhẹ thổi qua, cơ thể giống như được ngâm trong nước ấm, cơ bắp mệt mỏi được thả lỏng, cả người như được tiếp thêm sức mạnh, bước chân cô đi càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã biến mất khỏi nơi này.
Ba năm trôi qua thực nhanh, cái cảm giác đau đớn ấy vẫn hiện hữu trong ngực của cô. Mikasa vẫn thường xuyên đi đến gốc cây ấy, cô nhớ về những khoảnh khắc đã trải qua cùng Eren. Cô thường im lặng, thi thoảng sẽ kể một chút việc thường ngày.
"Mọi người sắp đến gặp anh rồi, anh hẳn là vui lắm."
Cô gái tóc đen nở một nụ cười khi sờ lên tấm bia mộ của người đàn ông. Nhưng nụ cười cũng không thể ngăn cản những giọt nước mắt rơi ra từ khoé mi. Cô ôm lấy mặt mình, cả người không ngừng run lên.
"Giá mà em có thể gặp lại anh lần nữa."
Nỗi nhớ điên cuồng đang không ngừng gặm nhấm cơ thể cô. Tại sao lại khó khăn như vậy? Cô chỉ muốn được sống bên cạnh anh thôi mà.
"Thật là một quý cô xinh đẹp. Tôi có thể làm gì để lau đi những giọt nước mắt của em đây."
Nếu như Mikasa chỉ là một cô gái bình thường, âm thanh này hẳn sẽ khiến cả người cô như chìm vào hũ mật, ngọt ngào và không có lối thoát. Nhưng cô là Mikasa, và là một Ackerman, đôi mắt đen lạnh lùng của cô nhìn vị khách lạ mặt. Anh ta đến khi nào? Cô không hề nghe thấy tiếng bước chân, cũng không hề cảm nhận được có người đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sương tan [Eremika] [Levihan] [Longfic]
FanficFic này để kỉ niệm anime AOT đã chính thức khép lại hành trình 10 năm. (mặc dù chắc là mình sẽ bỏ hố không lấp tại vì lười) "Cô có nguyện đánh đổi không?" Một người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt cô và hỏi. "Đánh đổi cái gì?" Giọng của cô gái hơi ngh...