"Tôi mừng là chúng ta đã không biến thành tổ ong."
Pieck ngả người trên ghế, thở phào nhẹ nhõm khi cuộc diễn thuyết đã kết thúc mà không có ai nổ súng.
"Ừm, Historia đã rất cố gắng."
Chiếc xe ngựa hơi xốc nảy khi đi lại trên con đường lát sỏi, cả nhóm đã dành cả ngày trò chuyện với những người nắm quyền của Paradis, hô hào những lí tưởng hoà bình với người dân. Bây giờ họ đang trên đường tới Shiganshina để gặp lại người bạn đã lâu không gặp của họ.
Armin đang chăm chú với quyển sách trên tay, có quá nhiều thứ phải học. Annie lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi bọn họ đến nơi, mặt trời đã khuất sau dãy núi chỉ để lại những vệt sáng đỏ và cam trên bầu trời. Họ tìm thấy căn nhà nhỏ của Mikasa tách biệt khỏi khu dân cư.
Ba năm không gặp, mái tóc đen của cô ấy dài ra, và Mikasa không suy sụp như họ nghĩ. Cô ấy trông bừng bừng khí thế và quyết tâm làm một cái gì đó, mặc dù bề ngoài cô ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi.
"Mikasa."
Armin là người đầu tiên chạy đến, ánh mắt của anh đảo một vòng, đánh giá người bạn thân của mình.
"Cậu gầy quá."
Mikasa không thấy mình gầy đi chút nào, cô ấy vẫn ăn uống và luyện tập, có lẽ những người yêu thương bạn sẽ luôn cảm thấy bạn gầy và cần ăn nhiều hơn.
"Yo, Mikasa."
"Mọi người."
Cả nhóm vào trong nhà, một bàn thức ăn nóng hổi và ngon mắt đã được chuẩn bị sẵn. Nicolo đã giúp đỡ cô ấy, anh ấy thật tốt bụng.
Bọn họ kể về những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua, ôn lại những kỉ niệm cũ, Jean và Connie là người cười nhiều nhất.
Mikasa khá bất ngờ khi Armin và Annie không đến với nhau, mặc dù rõ là họ vẫn có tình cảm với nhau.
Hoặc thỉnh thoảng Jean và Pieck lại trêu chọc và tán tỉnh nhau một cách vô thức.
Buổi tiệc kết thúc, Liên minh chia tay Mikasa để đến phòng trọ ở gần đó.
"Cậu đã bận rộn cả ngày rồi, cứ ngồi nghỉ ngơi đi."
Mikasa cướp lấy cây chổi từ tay Armin và ép anh ta ngồi xuống ghế.
"Cậu có gì muốn làm sao, Mikasa?"
Mikasa ngừng động tác quét sàn nhà, cô nhìn chằm chằm vào cây chổi như thể nó là thanh kiếm của bộ Cơ động.
"Bao giờ thì mọi người sẽ quay trở lại Marley?"
Lúc đầu Armin đã nghĩ Mikasa không muốn bọn họ rời đi. Nhưng ngẫm lại, anh cảm thấy cô ấy đang mong chờ ngày bọn họ rời Paradis. Tại sao?
"Một tuần nữa."
"Ừ." Cô ấy trầm ngâm và sau đó ngước lên, nhìn người bạn tóc vàng của mình. "Mình cũng muốn đi cùng mọi người."
Mikasa trở về căn nhà nhỏ của mình, và sau khi thất thần một lúc lâu, cô ấy bật cười một nụ cười tự giễu. Cô ấy quá nhớ anh, nhớ tới mức tưởng tượng ra tất cả mọi thứ, tự huyễn hoặc mình có thể gặp lại Eren.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sương tan [Eremika] [Levihan] [Longfic]
FanfictionFic này để kỉ niệm anime AOT đã chính thức khép lại hành trình 10 năm. (mặc dù chắc là mình sẽ bỏ hố không lấp tại vì lười) "Cô có nguyện đánh đổi không?" Một người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt cô và hỏi. "Đánh đổi cái gì?" Giọng của cô gái hơi ngh...