2

1.8K 239 11
                                    

1.

điều dưỡng phòng bốn lẻ năm khoa ngoại tiêu hoá là một người phụ nữ khoảng ba mấy bốn mươi, với mái tóc màu hạt dẻ được búi gọn gàng sau gáy. thẻ điều dưỡng xoay ngược vào trong chỉ thấy logo bệnh viện ở mặt sau, woochan không biết chị tên gì, chỉ thấy động tác sạc thuốc thoăn thoắt từ hai bàn tay cứ gợi đến tay mẹ ở nhà. mỗi lần về quê, mẹ sẽ lại xoa đầu woochan, rồi cũng đôi bàn tay ấy chỉ dạy cậu đủ thứ trong bếp, cái này thái sợi sẽ ngon hơn bào ra, cái kia dùng sống dao nghiền ra, cái nọ chừng nào nước sôi sủi bọt rồi mới cho vào nồi.

mẹ woochan nấu ăn ngon lắm, và mẹ bảo kết hôn với bác sĩ người ta chăm mình rồi, woochan tập nấu đi sau này chăm lại người yêu nhé.

woochan đã từng nghĩ đến việc kết hôn với kiin, hồi mới yêu, dẫu cho hồi ấy hai đứa chẳng có gì trong tay. tình yêu mới chớm nở là một thứ gì đó rất nhiệm màu và hứa hẹn, giống như thứ tình cảm chíp bông thời mười mấy tuổi, cứ nghĩ rằng người mình yêu sẽ bên mình mãi mãi. chỉ có điều cả kiin lẫn woochan đều chẳng phải trẻ con nữa. hai tư tuổi là người lớn, hai sáu tuổi cũng là người lớn, mới chỉ có hai năm, phép màu ấy biến mất từ lúc nào, để đến lúc nhận ra thì kiin cũng chẳng còn bên woochan nữa.

tiếng chai lọ thuỷ tinh va nhau leng keng khi chai thuốc rỗng được thảy vào thùng rác treo ngang xe tiêm làm woochan rùng mình một cái, gai ốc cũng hơi sởn nhẹ lên. cậu nhìn chai dịch truyền mới được treo lên thế chỗ cho chai cũ đã cạn từ sáng, từng giọt dịch nhỏ đều đặn kéo dòng suy nghĩ lắng xuống, rất sâu, giống như mảnh tàu đắm lặng lẽ chìm xuống, rồi vùi sâu dưới lớp cát dày của đáy đại dương.

"chị jung để giường này em làm cho."

giọng nói rất đều, không nhịp điệu, không cảm xúc, vang lên khẽ khàng như cách người nói ra nó bước vào phòng. "chị jung" tròn mắt nhìn lại kiin, đôi con ngươi nâu sáng in rõ dòng chữ nhưng đây đâu phải việc của cậu.

"không phải tối qua cậu trực à?" chị jung miệng hỏi nhưng vẫn lách nhẹ người cho kiin bước qua, hộp bông cồn vừa cầm lên cũng đưa lại cho hắn, "đáng ra giờ này phải về rồi chứ."

kiin không ngoái đầu lại nhìn điều dưỡng phòng mình, chỉ tự vén áo woochan lên, săm soi mấy miếng băng một lượt rồi mới bắt đầu gỡ miếng đầu tiên ra, một tay kia vẫn đang cầm kelly kẹp miếng bông thấm cồn ươn ướt.

"em có tí việc trên khoa, lát nữa em về."

chị jung bên kia đứng xoay lưng lại với hắn, cũng không buồn quay người nhìn bác sĩ phòng mình nốt. woochan chỉ thấy chị nhún vai một cái rồi gắp miếng bông đầu tiên từ hộp thiếc ra.

"chả mấy khi các cậu làm việc này hộ tụi chị đấy."

kiin không đáp mà chỉ cong mắt cười, xem như thay cho câu trả lời. chất cồn lành lạnh chạm lên vết khâu còn chưa lành lại, cảm giác giống như đang thấm xuống từng lớp da thịt bên dưới, ran rát. woochan bất giác nhíu mày lại, miệng cũng phát ra một tiếng rít khẽ.

"đau hả? chịu khó xíu nhé, tớ làm nhanh thôi."

và hắn làm nhanh thật, nhẹ nhàng như thể sợ miếng bông còn nấn ná trên vết thương lâu thêm chút nữa thì sẽ làm cậu thêm đau. lúc xe tiêm được đẩy khỏi phòng và cả kiin lẫn chị jung đều rời khỏi đó, woochan còn nghe loáng thoáng tiếng người yêu cũ bảo giường hai tám cứ để em thay băng cho, và đáp lại là cái gật đầu từ phía người lớn hơn.

[kiincuzz] roux-en-yNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ