Chương 7: Một vở kịch

159 26 3
                                    

Cứ thế mà bị huỷ hoại sao?

Không thể!

Gin rất không cam lòng, gã đã dành rất nhiều thời gian và sức lực cho vai diễn này, thậm chí còn từ chối lời mời của một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, mặt dày đi tìm các tiền bối khác trong công ty để xin lời khuyên.

Gã ta vì vai diễn này mà phải trả giá rất nhiều, gã không thể để mất vai diễn đó được.

Gin hít một hơi thật sâu, lại cắn đầu lưỡi buộc mình phải bình tĩnh, nhớ lại buổi diễn tập trước đó.

Trong lòng luôn có một giọng nói gã phải vượt qua Jungwon! Vượt qua Yang Jungwon!

Trước đây khả năng nhập diễn của Jungwon có ảnh hưởng rất lớn đối với gã, chỉ khi màn diễn xuất này của gã tốt hơn Jungwon, gã mới có khả năng giành được vai diễn này.

Gã không thể thua!

Nhưng vì quyết tâm muốn vượt qua Jungwon quá mạnh, trong đầu gã cứ lặp đi lặp lại dáng vẻ vừa rồi của cậu nên vô thức bắt chước theo mà quên mất những màn diễn tập trước đó.

Gin đã hoàn thành xong một phân cảnh, nhưng bởi vì là bắt chước nên gã diễn rất hời hợt, khiến người xem không thể nhìn ra được những chi tiết sâu sắc hơn.

Nhưng gã lại không biết, cho rằng bản thân đã làm rất tốt nên tự tin cúi đầu chào những người phụ trách buổi thử vai lần này.

Vốn tưởng rằng mình sẽ được khen ngợi, nhưng khi ngẩng đầu lên mới thấy ba người phụ trách thử vai đều đang cau mày, mà ánh mắt của Vu Phi nhìn gã rất tức giận.

Vu Phi đã từng khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Gin trước mặt Shim Jake và phó đạo diễn Song, cũng chính ông ta là người đề cử gã cho Jake, nhưng màn diễn xuất vừa rồi của Gin như một cái tát vào mặt ông ta.

Thậm chí còn chẳng nói lời bình nào về Gin, bàn tay ông ta siết chặt, sơ yếu lý lịch của gã đã bị ông ta vo thành một cục.

Jake là người có vẻ mặt thoải mái nhất trong ba người, anh ta nhìn thẳng vào Gin hỏi: "Có phải cậu từng thấy một ai đó diễn vai này rồi đúng không? Tôi có cảm giác như cậu đang bắt chước người ấy, nhưng chỉ là về dáng vẻ thôi, à không, thậm chí là đến cả dáng vẻ cũng không thể bắt chước được, chứ chưa nói gì đến cái hồn trong đó, khiến cho cảnh diễn của cậu không có gì đặc sắc và nhân vật có vẻ như không có logic."

Jake là như vậy, anh ta luôn có thể nói ra những lời nhận xét sắc bén với biểu cảm dịu dàng nhất, những câu nói xoáy sâu vào trọng điểm, không nể tình bất cứ ai.

Gin biện hộ: "Tôi không có."

Cách diễn là của chính gã, gã không bắt chước ai cả.

Jake thấy Gin vẫn không nhận ra lỗi sai của mình nên không nói gì nữa, những gì nên nói anh ta đều đã nói, còn hiểu như thế nào thì là tuỳ ở gã.

"Quay về chờ tin tức." Jake bảo Gin đi ra ngoài, nhưng anh ta đã dùng bút gạch thẳng tên gã.

Gin cúi người chào, nhưng khi quay người rời đi, sắc mặt gã trở nên u ám.

Mãi cho đến khi Gin rời khỏi phòng họp, phó đạo diễn Song mới nhỏ giọng thảo luận với Jake: "Trong lòng cậu ta có một ngọn núi lớn, cậu ta kính sợ, sợ hãi và muốn vượt qua ngọn núi này, vì quá để ý đến nó cho nên mới bỏ qua con đường thật sự thuộc về mình."

"Nếu cậu ta không sớm hiểu ra......" Phó đạo diễn Song thở dài tiếc nuối: "E rằng sự nghiệp diễn xuất của cậu ta không tiến xa được."

Ngọn núi này không chỉ khiến Gin không thể nhìn rõ con đường dưới chân mà còn chắn tầm nhìn của gã, khiến gã không thể nhìn ra thế giới rộng lớn hơn. Nếu không hiểu ra kịp thời, Gin sẽ chỉ biết giới hạn trong một mét vuông và không bao giờ bước tiến lên được.

Jake nâng tách trà lên nhấp một ngụm, không tỏ ý kiến.

Ngược lại là Vu Phi khẽ hừ một tiếng, biểu đạt không đồng ý: "Chẳng có ngọn núi nào ở đây cả, ai mà chả có lúc trạng thái không tốt."

Phó đạo diễn Song nở nụ cười khó hiểu, ông không tin Vu Phi không nhìn ra, chẳng qua Gin là người mà ông ta đề cử, bây giờ xe bị lật, ông ta tất nhiên phải lấy lý do là trạng thái không tốt để cứu vớt mặt mũi.

"Tiếp theo vào đi." Shim Jake không quan tâm đến cơn sóng ngầm mạnh mẽ giữa Vu Phi và phó đạo diễn Song, gọi người tiếp theo.

----------------------

Jungwon lại lui vào trong góc, lẳng lặng chờ đợi.

Lần này cậu không che mắt nữa mà nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Gin ra khỏi phòng họp, lúc đi ngang qua cậu, gã ta vênh váo tự đắc như một con gà trống chọi, cuối cùng hừ mạnh một tiếng rồi cùng trợ lý rời đi.

Jungwon không phản ứng lại với hành động ấu trĩ đó của Gin, vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Cậu thậm chí còn không nhìn đến nhưng người cũng đi thử vai qua qua lại lại, Jungwon dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến cậu.

"Yang Jungwon"

Nhân viên công tác gọi tên cậu, bấy giờ các nghệ sĩ đứng trong hành lang đã rời đi gần hết, so với sự náo nhiệt trước đó thì hiện tại tương đối vắng vẻ.

sᴜɴɢᴡᴏɴ | ɢɪả ᴠờ ɴɢᴏᴀɴ ɴɢᴏãɴNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ