episode; 9 - through the night

180 20 2
                                    

Bàn tay thon dài và tinh tế của Seungmin di chuyển như một bóng hình trên tờ giấy, viết lên những nỗi lo và trách nhiệm nhưng cũng chứa đựng tâm huyết và quan tâm đến những người dân trong triều đình của vị thái tử trẻ trong những dòng chữ nghiêng mực đen, mượt mà đi qua từng đường văn bên cạnh cây đèn dầu nhấp nhô ở chiếc bàn làm việc gỗ hồng sắc.

Dưới ánh đèn yếu ả, bóng của Seungmin mọc lên từ dải ánh sáng, hoá thành một bức tranh yên bình giữa đêm tĩnh lặng. Căn phòng im lìm chỉ có tiếng gió nhè nhẹ, bóng của Kim Seungmin nhô lên và rơi xuống trên bức tường bên cạnh.

"Có lẽ, đã đến lúc phải nói ra cảm xúc này rồi." Seungmin tự nhủ, giọng nói tựa giai điệu nhẹ nhàng giữa không gian tĩnh lặng.

Bên ngoài, cửa sổ lớn được hé mở, tô điểm thêm cho không gian. Ánh trăng tròn, lấp lánh như viên ngọc trắng, trải dài một dải ánh sáng mờ bên cạnh cửa sổ, chiếu rọi lên chiếc bàn làm việc và bức thư trước mặt vị thái tử trẻ. Seungmin nghiêng đầu, nhấc bút lên, và tâm hồn cậu nhấn chìm vào những gì đang viết. Chiếc bút tiếp tục trôi trên giấy, tiếng nước mực làm cho không gian thêm phần trang nghiêm.

"Đêm trăng đẹp như thế này, thái tử cũng nên nghỉ ngơi một chút." Một giọng nói nhẹ nhàng và gợi cảm vang lên, hòa quyện với tiếng gió đêm.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, một hình bóng quen thuộc xuất hiện bên cửa sổ, chuyển động nhẹ nhàng như làn sương mỏng. Lee Minho, hồ ly với chín cái đuôi trắng đung đưa sau lưng mình, ánh mắt loé sáng như ánh trăng. Môi anh nở một nụ cười tinh nghịch, tạo nên sự huyền bí giữa bóng đêm.

"Minho." Seungmin đáp lại với ánh nhìn tríu mến, giọng nói trở nên dịu dàng và ngọt ngào hơn khi cậu gọi tên anh.

Minho chỉ nhếch mép cười, nhấc chân bước qua cửa sổ và trèo vào phòng của Seungmin, ngồi xuống bên cạnh cậu. "Thái tử có vẻ bận rộn khi ngày lên ngôi đã đến gần nhỉ?"

"Minho, em đã nói không cần phải gọi em như thế." Seungmin nói, nhìn vào đôi mắt của Minho và cảm nhận một điều gì đó khác biệt, nhưng cậu không thể nắm bắt được điều đó.

"Seungminie." Minho cười nhẹ, giọng âm trầm êm dịu rơi vào không gian yên tĩnh của căn phòng.

"Minho, người đến đây làm gì vậy?"

"Chỉ đang lang thang, như thường lệ," Minho trả lời, nhích lại gần Seungmin hơn. "Còn em, sao vẫn chưa ngủ?"

"Đêm nay có quá nhiều việc cần phải giải quyết," Seungmin nhìn chằm chằm vào bức thư trước mặt, "Những vấn đề của triều đình không bao giờ nghỉ, ngay cả khi ánh trăng nằm cao trên bầu trời."

"Dù là vậy, thái tử cũng cần phải nghỉ ngơi, chứ không phải làm việc quá mức."

"Đôi khi, nghỉ ngơi cũng không thể giải quyết được mọi vấn đề," Seungmin nhìn thẳng vào mắt Minho, "Nhưng có vẻ người không phải chỉ đến để nhắc nhở em về việc này, đúng không, Minho?"

"Ta chỉ đơn giản là đến để thăm em," Minho nói, giọng điệu mềm mại, "Và có thể là đến trêu chọc em một chút nữa, đó là một phần không thể thiếu giữa chúng ta, có phải không?"

2min | radio station, 143Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ