episode; 2- 애

336 31 1
                                    

"minho hyung,"

minho bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ đã cuốn lấy anh từ lúc nào, anh chớp mắt một lúc sau đó nhìn về nơi chủ nhân của âm thanh đã gọi tên mình.

seungmin bây giờ trông có vẻ khá lo lắng, cậu nhóc đang nhìn chằm chằm minho với ánh mắt dịu dàng tràn đầy sự quan tâm, mái tóc vàng óng phủ trán với vài sợi tóc loà xoà trên đôi mắt trân châu đen mà minho nghĩ rất giống một chú golden retriever.

minho không nói gì mà chỉ biết chớp mắt nhìn seungmin ngây ngốc.

"hyung, hyung làm sao đấy? mệt à?"

seungmin cất giọng hỏi, tông giọng ấm áp mượt mà chảy vào đôi tai anh, sau đó cậu tiến gần hơn, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên gò má minho rồi cẩn thận kiểm tra sắc mặt.

minho nhận ra cả hai đang ở lớp học, ngoài ra chẳng còn ai nữa vì anh nhận ra đã là giờ chiều muộn khi ánh hoàng hôn dần xuất hiện qua khung cửa sổ, đi cùng từng đợt gió thoảng mát mẻ và bầu trời đang thay màu áo, trở nên tối hơn để chuẩn bị đón màn đêm sắp ghé đến.

"tại sao chúng ta lại ở đây vào giờ này vậy?" minho hỏi.

"tiết cuối anh đã ngủ đến tận giờ này đấy hyung, em đoán là anh cảm thấy mệt nên em đã xin phép giáo viên cho anh rồi, cũng không muốn đánh thức anh nên em đã xin chìa khoá lớp từ các bạn trực nhật hôm nay." seungmin đáp, sau đó luồn tay vào tóc minho, "vẫn chưa trễ quá đâu, nhưng nếu anh ổn rồi thì mình cũng nên ra về, trường sẽ đóng cửa trong vài phút nữa đấy."

minho cảm thấy bản thân thật lạ, hoặc có thể là do seungmin lạ, mọi hành động mà cậu làm cho anh dường như chứa đựng phép màu nào đó lại khiến cho cổ họng của anh nếm được vị ngọt ngào, khiến cho đôi mắt của anh bắt đầu ươn ướt, khiến trái tim anh khẽ rung lên từng nhịp đập bồi hồi chân thật hơn bao giờ hết.

"kim seungmin."

"vâng hyung?"

"cõng anh đi."

seungmin cõng minho trên lưng chẳng hề than vãn kêu ca bất cứ lời nào, cậu trông rất vững vàng, không cảm thấy mệt mỏi khi sở hữu thêm trọng lượng của anh, minho chỉ biết vòng tay ôm lấy cổ cậu, không nói gì nhưng lại đang cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể, tấm lưng cùng bờ vai rộng chắc chắn làm minho phút chốc tham lam muốn ôm lấy nó thật lâu, nghĩ thế đôi tai liền ửng đỏ, anh cố gắng gạt đi cái suy nghĩ ấy.

"seungmin ah."

"hửm?"

"hyung có nặng không?"

"tất nhiên là không rồi, mặc dù nhìn anh khá săn chắc," seungmin mỉm cười, "nhưng sắp tới đống cơ bắp kia của anh sẽ làm em khó khăn hơn đấy."

"này, không muốn cõng nữa thì nói!"

seungmin siết chặt tay đang đỡ đùi minho hơn, "muốn ôm em thì nói, lại còn lấy cớ đòi cõng."

2min | radio station, 143Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ