18

708 57 10
                                    

Nhức đầu quá cả nhà ơi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
__________________________

Trên bàn ăn cả bốn người trò chuyện vui vẻ, đúng như gã nói, mẹ gã thật sự rất thích em. Bà hòa ái và dễ gần, khác với tưởng tượng của em rất nhiều.

"Ba mẹ con đã biết chuyện hai đứa hẹn hò chưa Yeonjun?" bà Choi nhâm nhi phần điểm tâm sau bữa ăn, nghiêng đầu hỏi em.

"Dạ biết ạ, Chubin còn hỏi họ trước khi tỏ tình con nữa." em há miệng nhận lấy miếng bánh flan từ gã, chép miệng trả lời bà.

"Ô, vậy chắc hôm nào ta phải đến gặp thông gia rồi." phu nhân Choi cười khúc khích, vẻ mặt đầy phấn khởi.

"Mẹ thật là, chưa gì đã vui tới vậy." gã nhìn mẹ mình, bà đúng thật chỉ sang trọng vẻ ngoài, bên trong vẫn trẻ con lắm.

"Mẹ con lúc nào chả trẻ con, nghe chuyện tình của ta và mẹ con, chắc chắn con và Yeonjun sẽ phải há hốc mồm vì bất lực." ông Choi bất lực nhìn vợ.

"Bác ơi, chuyện tình bác và mẹ Chubin thế nào vậy ạ, kể cháu nghe với." em nổi máu tò mò, nhảy lên người Soobin ngồi để ngó sang ông hỏi chuyện.

"Được rồi để ta kể cháu nghe."

...

Khoảng 20 năm trước.

"Aaaaaa!!! Đừng đuổi theo tao nữa mà, cho tao xin lỗi!" một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong bộ đồng phục nữ sinh. Nhưng khác với vẻ xinh đẹp đó, hôm nay học xong về không về, cô gái này lại rãnh rỗi, đi chọc con chó dữ nhất xóm, để giờ bị nó đuổi cho chạy thụt mạng.

Gâu! Gâu! Gâu!

"Này anh kia, cho bà đây đi ké với coi." cô chạy đến một cậu nam sinh cao ráo, đang đạp xe đạp chạy ngang qua.

"Chạy lẹ lên, nó cắn rách quần anh bây giờ." anh chàng kia ngơ ngác khi cô đã ngồi trên xe mình từ bao giờ, nhưng thôi cũng mặc kệ, anh không muốn bị chó cắn.

"Cô làm gì mà nó rượt cô thế?" dù đang chạy thụt mạng, anh vẫn hỏi.

"Chọc chó chứ làm gì, nói ít hoặc nín mỏ và chạy đi." dù đi xe ké, nhưng cô chả khác gì bà nội của anh.

"Ê nè!!!! Nhìn phía trước đi!!!" cô hét lên nhưng đã quá trễ, cả hai đã bị té văng xuống ruộng, một người gãy tay, người kia thì gãy chân.

"Đúng thật là, Han Minyoung mẹ đã nói bao nhiêu lần là không được chọc chó cơ mà?" mẹ của cô chóng nạnh, vẻ mặt vô cùng hung dữ.

"Thôi mày đừng mắng con bé nữa, hai đứa vừa té xong, đứa què tay đứa què chân. Hai chúng ta chỉ có cách chăm sóc tới khi bọn nó khỏi hẳn. Mày mắng con bé làm gì trong khi hồi xưa mày chọc cả con bò, con bé chọc chó là quá nhẹ, hãy cảm thấy may mắn là nó không tiếp nhận hết cái nết của mày đi." mẹ anh và mẹ cô là đôi bạn thân từ bé, nên mẹ anh không khỏi muốn trêu bạn mình.

"Mày đừng nhắc lại nữa, quê chết tao." mẹ cô rượt bà chạy khỏi phòng bệnh, đuổi bắt nhau khắp bệnh viện.

...

"Rồi bắt đầu ta với mẹ con thường đi chung, lâu lâu vẫn bị chó rượt vì thói quen của mẹ con. Người ta nói mưa dầm thấm lâu, bọn ta cũng không ngoại lệ, bắt đầu nảy sinh tình cảm." ông Choi kể lại, miệng không khỏi mỉm cười.

[SOOJUN HOÀN]MY LOVER IS A SCHOLARNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ