12

832 71 7
                                    

Ố la la ha ha ha.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
__________________________

"Ông à tôi phải đi tìm thằng bé, nãy giờ đã hơn hai tiếng rồi, trời còn đang mưa." bà Choi hốt hoảng định chạy đi tìm Yeonjun.

"Không được bên ngoài đang mưa rất to, chúng ta gọi thử cho Soobin, lỡ đâu mưa nên Yeonjun ở nhà Soobin." ba của em ngăn bà Choi lại, kêu bà gọi cho gã trước.

"Alo, bác gọi con giờ này có việc gì không ạ?" Soobin bắt máy, hơi ngạc nhiên vì mẹ của em gọi cho mình vào cái giờ này.

"Soobin à Yeonjun có ở nhà cháu không? Thằng bé đi nãy giờ mấy giờ đồng hồ rồi chưa thấy về." giọng bà Choi hớt hãi, nghe thôi gã cũng biết bà đang sợ hãi và lo lắng đến mức nào.

"Cậu ấy không có ở nhà cháu, nhưng bác cứ yên tâm ở nhà, cháu sẽ đi tìm cậu ấy!" chưa để bà Choi trả lời gã đã tắt máy, với tay lấy một cái áo khoác, cầm theo ô và chìa khóa xe chạy ra ngoài.

Soobin phóng xe như bay giữa trời mưa, dù trời đang rất lạnh nhưng trán gã lại lấm tấm mồ hôi. Mắt Soobin cứ ngó nghiêng xung quanh, nhưng mãi chẳng thấy bóng hình người kia đâu, trong cái tình huống éo le này Soobin đã hiểu cái cảm giác kì lạ bấy lâu nay bản thân chưa thể làm rõ. Gã yêu em, yêu đến mức chẳng dứt được, không đơn giản chỉ là muốn bảo vệ, gã muốn mang đến cho em tất cả, dù bản thân có phải làm bất cứ điều gì.

KÉT!!!

Xe gã dừng một cánh gấp gáp, trước mắt Soobin là thân hình quen thuộc. Đang gào khóc giữa cơn mưa với phần trên chẳng còn mảnh vải, Soobin hiểu ra  phần nào, cầm ô chạy nhanh thật nhanh đến bên cạnh.

"Yeonjun à cậu có sao không?Mau theo tôi về." gã nắm lấy tay em nhưng lại bị gạt phăng ra.

"Đừng chạm vào mình Soobin à, cậu sẽ bị một đứa như mình vấy bẩn." em cố né ra xa, sợ rằng không kìm được mà lao vào ôm lấy Soobin.

"Nói tôi nghe, chuyện gì xảy ra với cậu." gã mặc kệ bản thân bị ướt, nghiêng ô che lấy thân hình kia.

"Mình bị bắt cóc rồi cưỡng hiếp cậu biết không, dù chưa đến...huhu..đâu nhưng khi chiếc áo bị xé quăng ra một, hức...bị những tên đó liếm láp thấy cơ thể, nó thật kinh tởm. Hức...Tại sao những...hức..chuyện này luôn xảy ra với mình, mình không có quyền hạnh phúc sao? Hức...cậu nên tránh xa mình ra Soobin à, cậu sẽ bị vấy bẩn...hức...bởi một đứa bẩn thiểu như mình...hức." em cứ khóc nấc lên mà kể lại mọi thứ, gã tức giận đến trán nổi cả gân xanh.

"Không khóc nữa, cậu không bẩn thiểu, cậu có quyền được hạnh phúc, đừng khóc nữa, cậu có tôi bên cạnh mà Yeonjun à." gã bỏ ô xuống, kéo người kia ôm vào lòng thật chặt. Cơ thể bé nhỏ này đã chịu nhiều uất ức, gã chắc chắn sẽ bù đấp lại cho em những hạnh phúc.

"Không đâu Soobin à, cậu không cần thương hại một đứa như mình..." nói xong em ngất liệm, Soobin hốt hoảng bế nhanh lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

"Hai bác, mau đến bệnh viện, cháu tìm thấy cậu ấy rồi." gã gọi điện cho ông bà Choi.

...

[SOOJUN HOÀN]MY LOVER IS A SCHOLARNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ